Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim
Chương 102: Ngoại Truyện 4: Đã Quyết Định Rồi
Giang Cố tin vào con mắt nhìn người của Tư Hành, nhưng cậu lại không mấy tin tưởng Đường Minh. Cậu cảm thấy trong mắt Đường Minh chỉ có công việc, dù có bị người khác theo đuổi, e rằng cũng sẽ cho rằng yêu đương chỉ lãng phí thời gian phát triển sự nghiệp và kiếm tiền của hắn.
Dù sao thì những năm qua, người theo đuổi Đường Minh không hề ít, đủ mọi kiểu người cả nam lẫn nữ, nhưng trong mắt Đường Minh chỉ có công việc, hoàn toàn không có ý định yêu đương.
Kết quả, không quá vài tháng, Đường Minh chủ động hẹn mọi người đi ăn tối, nói là muốn chính thức giới thiệu bạn gái.
Vừa nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, Giang Cố đã quay sang nhìn Tư Hành: "Có phải là cô gái đã đâm vào xe của anh Đường Minh trước đây không?"
Bình thường nếu không có việc gì, Tư Hành cũng không liên lạc thường xuyên với Đường Minh, nếu Đường Minh không chủ động tìm anh nói chuyện, thì anh cũng không rõ tình hình tình cảm của đối phương, nên cũng không thể chắc chắn: "Không rõ lắm, cậu ấy không nói với anh về chuyện tình cảm."
Giang Cố: "Em cảm thấy là cô ấy, trực giác của em luôn rất chuẩn."
Tư Hành cười nói: "Nếu là cô ấy, sau này Đường Triệu sẽ thảm rồi."
Giang Cố không hiểu: "Vì sao? Có thêm một chị dâu thương cậu ấy không tốt sao, Đường Triệu chắc không có tình cảm quá đà với anh trai đâu nhỉ?"
Tư Hành nói: "Hồi cấp ba Tưởng Di là lớp trưởng lớp anh, từ lớp 10 đến lớp 12, cô ấy rất có trách nhiệm, cũng rất chu đáo, cho nên Đường Triệu có thể không chỉ có thêm một người chị dâu, mà còn có thể có thêm một người lớn trong nhà nghiêm khắc hơn cả anh trai mình."
Giang Cố có chút hả hê nói: "Vậy thì Đường Triệu thảm rồi, sau này có hai người lớn quản cậu ấy."
Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, có chút mưa phùn rả rích, những hạt mưa nhỏ li ti không ngừng rơi, khiến cho thành phố khô ráo này có thêm chút hơi ẩm nóng.
Giang Cố ngồi trên ban công nhìn những chiếc lá bắt đầu ngả vàng rơi trong vườn hoa của khu dân cư dưới lầu, v.uốt ve Guli nói: "Lại sắp vào thu rồi."
Guli nằm trên đùi cậu cùng nhìn ra ngoài ban công, chiếc đuôi lớn xù xì được "con sen" nắm trong lòng bàn tay vu.ốt ve hết lần này đến lần khác, thoải mái đến nỗi nó không nhịn được mà phát ra tiếng rừ rừ.
Tư Hành cầm một chiếc áo khoác đi ra: "Mặc cái này đi, trong phòng riêng mở điều hòa thấp, mang theo áo khoác phòng khi cần."
Giang Cố nhìn Tư Hành một lúc, nói: "Anh đừng mặc áo thun nữa, mặc áo sơ mi đi, áo sơ mi trắng."
Tư Hành đã thay quần áo xong cũng không thấy phiền phức, cười đáp lời, đặt áo khoác lên sofa rồi vào phòng ngủ thay một chiếc áo sơ mi trắng.
Giang Cố đổ tinh dầu dưỡng tóc ra lòng bàn tay, xoa xoa tay rồi vuốt lên tóc Tư Hành, mân mê một hồi, làm cho tóc anh rối tung lên, sau đó cậu mới hài lòng gật đầu: "Bạn trai em đẹp trai quá!"
Tư Hành một tay ôm eo cậu, hôn lên môi cậu một cái: "Cảm ơn bạn trai đã khen."
Giang Cố quay đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên tủ: "Không còn sớm nữa, đi sớm một chút, đến muộn thì không hay."
Tư Hành buông cậu ra, cầm áo khoác trên sofa: "Đi thôi."
Không chắc hôm nay có uống rượu hay không, nên Tư Hành không định tự lái xe, khi xuống dưới lầu, tài xế đã lái xe đến trước cửa đợi sẵn.
Tài xế của Tư Hành họ Từ, là một người đàn ông trung niên trông rất điềm tĩnh, ít nói, nghe Tư Hành nói, chú Từ này hồi trẻ đã lái xe cho bố anh, sau khi bố anh rời công ty về hưu thì không còn tiếp tục dùng tài xế nữa.
Cho đến khi Tư Hành tự thành lập công ty, biết chú Từ tuổi đã cao, một mình gồng gánh cả gia đình, nhớ đến tình nghĩa trước đây, nên anh đã thuê lại chú.
Nói là tuổi đã cao, nhưng chú Từ cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, hồi xưa làm tài xế cho bố Tư Hành cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đáng tiếc là xã hội bây giờ khắc nghiệt, đừng nói là bốn mươi, mà người quá ba mươi tuổi muốn tìm một công việc ổn định cũng không dễ dàng.
Lễ phép chào hỏi chú Từ một tiếng, Giang Cố cúi đầu, chui vào xe dưới sự che chắn của tay Tư Hành.
Chú Từ nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Tư Hành đang nghiêng đầu ôn tồn nói chuyện với người bên cạnh, trong mắt chú tràn đầy sự cảm thán vui vẻ, con trai của ông chủ mới đó đã lớn như vậy, cũng đã tìm được người mình yêu, thật tốt.
Khi hai người đến phòng riêng, Đường Triệu đã đến rồi, đang chán nản dựa vào sofa chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu lên thấy là hai người, vội vàng nói: "Tiểu Cố cậu đợi chút nhé, ván này của tớ sắp xong rồi."
Giang Cố ngồi xuống bên cạnh nhìn vào màn hình điện thoại của hắn: "Không phải cậu sắp xong rồi, mà là người khác sắp xong rồi, người ta đã đẩy đến tận nhà rồi kìa."
Ngay khi giọng cậu vừa dứt, nhà chính bị phá, trò chơi kết thúc.
Đường Triệu nhìn Giang Cố với vẻ mặt không cảm xúc: "Tớ còn định lật ngược tình thế cơ mà!"
Giang Cố cười: "Cậu có ngược gió mạnh cỡ nào cũng không lật ngược được đâu."
Đường Triệu nhào lên người Giang Cố: "Giang Tiểu Cố, tớ phát hiện cậu càng ngày càng độc mồm độc miệng đấy!"
Trong lúc hai người đang cười đùa thì cửa phòng riêng lại mở ra, vừa nhìn thấy người đến, Giang Cố đã cười nói: "Cam Thần, anh cũng đến à."
Cam Thần mỉm cười với cậu: "Ừ, lâu rồi không gặp, sức khỏe em hồi phục thế nào rồi?"
Giang Cố không còn đùa giỡn với Đường Triệu nữa, ngồi ngay ngắn lại: "Khỏe hơn nhiều rồi."
Đường Triệu nói: "Anh trai tớ đi đón chị Tiểu Di, chắc cũng sắp đến thôi."
Hôm nay xem như là buổi tụ tập bạn bè quen biết, nên Đường Minh cũng gọi Cam Thần đến, người cũng không nhiều, sau khi tốt nghiệp bao nhiêu năm mà còn có thể ở lại thành phố này phát triển thì cũng không có mấy người.
Gần đây Giang Cố có thể xem như rất nổi tiếng, một bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình của cậu đều được chiếu trong mùa hè, người ngoài ngành xem ngôi sao, sau khi phim điện ảnh và phim truyền hình nổi tiếng, những ngôi sao tham gia diễn xuất dù không được nâng tầm thì trong một khoảng thời gian cũng không thể thiếu độ hot.
Người trong giới thì xem đội ngũ, đạo diễn, biên kịch các kiểu, đặc biệt là phần hai của "Tổ Trinh Sát" bất kể là nội dung hay tạo hình, rõ ràng đều tinh xảo hơn phần một, sau khi nổi tiếng trở lại, tác giả gốc tự nhiên cũng nổi tiếng theo.
Vì vậy, khi nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay chưa đến, Cam Thần đã nhỏ giọng hỏi Giang Cố, có thể giúp xin chữ ký của mấy diễn viên chính được không.
Tư Hành ngồi một bên nhìn bọn họ trò chuyện, thỉnh thoảng lại rót thêm nước vào cốc của Giang Cố, hành động không quá nổi bật, nhưng người này chỉ cần ngồi đó, cũng khiến người khác không thể lơ là.
Chưa kể đến việc hôm nay Tư Hành mặc áo sơ mi trắng, vai rộng chân dài, như đánh thức tuổi thanh xuân trong ký ức, ngay cả Cam Thần đã sớm từ bỏ ý định với anh cũng không nhịn được mà liếc nhìn vài lần, không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là thưởng thức cái đẹp mà thôi.
Không lâu sau, người đi đón người đã trở lại, hôm nay Tưởng Di trang điểm không có vẻ gì là quá sắc sảo, một chiếc váy liền thân không tay màu trắng, mái tóc dài đến eo được uốn xoăn nhẹ rồi búi kiểu công chúa, lớp trang điểm rất nhạt, màu son trà nude đã làm giảm đi vẻ sắc sảo trên khuôn mặt cô, lộ ra vài phần thân thiện như cô gái nhà bên.
Ngoại trừ Giang Cố, những người khác đều xem như quen biết với Tưởng Di, Tư Hành luôn ít nói không thích giao tiếp, nên Tưởng Di chỉ chào hỏi đơn giản với anh rồi thôi, ngược lại là nhìn sang Cam Thần: "Đã lâu không gặp, mọi người đều nói tôi thay đổi nhiều, nhưng nhìn thấy cậu tôi mới biết một người có thể thay đổi nhiều đến thế nào."
Người từng tự ti nhạy cảm khi xưa, hôm nay cũng đã phát ra ánh hào quang thuộc về mình, trong lòng Tưởng Di nghĩ, may mà Tư Hành là người ngoài lạnh trong nóng, kịp thời ra tay kéo người ra khỏi vũng bùn, nếu không bị bắt nạt học đường cũng đủ để ảnh hưởng đến cả cuộc đời người ta.
Cam Thần cười nói: "Lớp trưởng đừng chọc tôi nữa, nhưng mà tôi thật sự không ngờ, cuối cùng hai người lại thành đôi."
Tưởng Di nghe vậy mỉm cười quay đầu nhìn Đường Minh, không nói gì nhiều, chỉ là có người đang âm thầm nỗ lực mà thôi.
Cuối cùng ánh mắt Tưởng Di rơi vào Giang Cố: "Chào em, chị luôn nghe Tiểu Triệu nhắc đến em, trước đây chị còn nghĩ, rốt cuộc người nào sẽ cưa đổ được một người xuất sắc như Tư Hành của lớp mình, gặp em rồi chị mới thấy, thảo nào."
Giang Cố chỉ cười theo, Đường Minh nói: "Được rồi được rồi, mọi người ngồi xuống đi, Tư Hành, Cam Thần, hai cậu lái xe đến đúng không, lái xe thì đừng uống rượu."
Tư Hành nói: "Có tài xế."
Đường Minh cười nói: "Vậy được, Cam Thần cậu cũng uống chút đi, lát nữa đừng lái xe nữa."
Cam Thần vốn không phải người hay làm mất hứng, tự nhiên là vui vẻ đồng ý.
Đường Minh đẩy Đường Triệu về phía Giang Cố: "Không uống rượu thì ngồi qua đó."
Đường Triệu lập tức trợn tròn mắt: "Sao em lại không được uống rượu chứ?!"
Đường Minh túm cổ hắn lôi đi: "Vì em phải lái xe."
Giang Cố vừa nhìn hai anh em bọn họ vẫn ồn ào như mọi khi, vừa an ủi Đường Triệu đang hậm hực.
Tưởng Di rót nước vào các cốc trên bàn, ánh mắt lướt qua từng người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Cam Thần có vẻ như đã hoàn toàn thoải mái, không nói gì, cười mời mọi người gọi món đừng khách sáo.
Bữa tiệc đã quá nửa, Đường Minh đột nhiên nói: "Nếu không có gì bất ngờ, phù rể chính là mấy cậu đấy, thêm cả thằng nhóc này nữa, bốn phù rể, quá hoành tráng."
Tư Hành đang gắp xương cá cho Giang Cố, mặc dù con cá hấp này chỉ có một cái xương chính, không có xương nào khác, nhưng trong thịt cá ít nhiều vẫn có một chút xương mềm, anh không yên tâm với loại xương mềm này, nên đã gắp từng cái ra rồi chấm thêm chút nước sốt cho Giang Cố trộn cơm.
Nghe thấy lời của Đường Minh, Tư Hành không ngẩng đầu lên nói: "Vậy thì cậu phải nhanh lên, muộn là không làm phù rể được đâu."
Đường Minh khó hiểu: "Sao chậm lại không làm phù rể được?"
Lúc này Tư Hành mới ngẩng đầu, nhìn Giang Cố một cái rồi cười nói: "Chúng tôi định tìm thời gian đi Úc thăm thầy của em ấy, nhân tiện đăng ký kết hôn luôn."
Tuy rằng không có hiệu lực pháp lý trong nước, nhưng đó cũng là giấy kết hôn, sau khi đăng ký thì tự nhiên không làm phù rể được nữa.
Đường Triệu lại lần nữa trợn tròn mắt, Đường Minh sau nửa ngày mới thốt ra một chữ: "Đệt."
Thằng bạn này đúng là không ra gì, chuyện gì cũng muốn đi trước hắn, ngay cả kết hôn cũng muốn tranh giành vị trí số một!
Cam Thần cười nâng ly: "Vậy thì xin chúc mừng trước nhé."
Tư Hành cụng ly với cậu ta: "Cảm ơn."
Đường Minh ho khan nhẹ hai tiếng: "Hôm nay chủ tiệc là tôi nên tôi mới là người phải nhận lời cảm ơn chứ."
Nhưng không ai để ý đến hắn, Đường Triệu bắt đầu thẩm vấn Giang Cố, Tưởng Di thì hỏi kế hoạch của Tư Hành, nghĩ nếu có thể sắp xếp thời gian thì đến lúc đó bọn họ sẽ qua đó tham dự.
Tuy rằng trong nước rất khoan dung với cộng động này, nhưng sự bao dung đó cũng chỉ là trên bề mặt xã hội, thực sự chấp nhận thì không nhiều, thêm vào đó Tư Hành và Giang Cố đều không còn người thân, nên sự ủng hộ của bạn bè, Tưởng Di cảm thấy vẫn rất quan trọng, cho nên nếu bọn họ thực sự muốn ra nước ngoài đăng ký kết hôn thì bọn họ cũng muốn mang theo lời chúc phúc tham gia một chút.
Ngoại trừ Đường Triệu và Giang Cố, những người khác đều đã uống chút rượu, không uống nhiều, không say, chỉ hơi ngà ngà.
Mọi người ăn uống vui vẻ, thậm chí Đường Minh còn nói về chuyện kết hôn giữa chừng bữa tiệc, có vẻ như thực sự định kết hôn.
Trong nhà vệ sinh, Tư Hành nhìn Đường Minh: "Mặc dù là bạn học cấp ba, nhưng gặp lại cũng mới được vài tháng, chắc chắn muốn kết hôn rồi sao?"
Đường Minh cười nói: "Hợp thì quyết định thôi, không phải tình cảm nào cũng thẳng thắn mà nồng nhiệt được như cậu, hầu hết mọi người chỉ là phù hợp, phù hợp thì ở bên nhau, phù hợp thì sống qua ngày, rồi từng ngày từng năm chung sống, không chắc có tình yêu hay không, cuối cùng thì luôn có thể vun đắp thành tình thân."
Tư Hành không muốn qua loa, cũng không muốn phù hợp, nhưng người khác như thế nào không phải anh có thể đánh giá, nên cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Một khi đã quyết định, dù là vì trách nhiệm, cũng phải đối xử tốt với người ta."
Đường Minh vỗ vai anh: "Yên tâm đi, tôi chưa từng yêu đương, nhưng không phải là không có EQ, vợ mình, chắc chắn tự mình thương."
Cuối cùng ai về nhà nấy, Cam Thần cũng không để người đưa, mà tự gọi tài xế lái hộ, sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, ba chiếc xe lần lượt hòa vào dòng xe cộ.
Trên đường về, Giang Cố dựa vào lòng Tư Hành: "Chị ấy rất thích anh ấy."
Mặc dù Giang Cố không nói rõ, nhưng Tư Hành hiểu: "Sao em nhìn ra được?"
Giang Cố khẽ ngẩng đầu, cằm đặt lên vai Tư Hành: "Chị ấy giống anh, trong mắt anh chỉ có em, trong mắt chị ấy chỉ có anh ấy."
Tư Hành nghiêng đầu hôn cậu một cái: "Vậy còn em thì sao?"
Giang Cố nhắm mắt cười khẽ, sau đó mở mắt ra lần nữa, nhìn thẳng vào đáy mắt Tư Hành: "Cho anh nhìn, trong mắt em có gì?"
Tư Hành chạm trán vào cậu, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, cười nói: "Có anh."