Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 101: Ngoại Truyện 3: Bạn Cũ À!

Đêm xuân ngắn ngủi, trời lên sớm, từ đấy vua ra chậm buổi chầu*, chính là phản ánh chân thực nhất tâm trạng của Tư Hành lúc này.

*Bản dịch Trường Ca Hận của Nguyễn Phước Hậu

Mặt trời mùa hè rất cần cù, chưa đến tám giờ, ánh nắng bên ngoài đã rực rỡ xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, cố gắng xua tan bóng tối trong phòng.

Đáng tiếc là cả hai người trong phòng đều không muốn bị ánh nắng làm phiền, một người ngủ say, người kia thì nhìn chăm chú, ánh mắt dịu dàng rơi trên người đang nằm bên gối, tràn đầy tình yêu, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Đến giờ, đồng hồ sinh học khiến Giang Cố dù rất mệt, nhưng vẫn từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ, cậu hơi động đậy, còn chưa mở mắt, đã cảm thấy một nụ hôn ấm áp rơi xuống.

Từ tấm lưng trắng nõn mịn màng hôn một đường đến bờ vai gầy, lướt qua mái tóc mềm mại, cuối cùng dừng lại nơi chiếc cổ mảnh khảnh.

Giang Cố hơi ngẩng đầu lên, tiếng cười mang theo chút khàn khàn còn chưa tỉnh hẳn: "Nhột."

Tư Hành ôm cậu nhẹ nhàng lật người lại, đợi người nằm ngửa trong lòng mình xong, bàn tay to v.uốt ve xoa xoa bụng cậu: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Những biện pháp phòng hộ cần làm anh đều đã làm, chứ không phải vì tham hưởng khoái lạc trong chốc lát mà không quan tâm đến cơ thể của Giang Cố. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, anh sợ bản thân không kiểm soát được mà làm cậu tổn thương.

Giang Cố cười cười, kéo tay anh đặt lên eo mình, lại vùi mặt vào lòng anh, giọng nói nghèn nghẹn: "Mỏi."

Tư Hành vội vàng xoa bóp giúp cậu giảm bớt,  may mà anh từng học qua cách giảm đau đầu và mỏi cơ, dù không nghĩ kỹ năng này sẽ phát huy trong buổi sáng thế này, nhưng thực tế chứng minh, người có thêm kỹ năng vẫn tốt hơn, chẳng phải bây giờ vừa hay dùng đến sao.

Xoa bóp cho Giang Cố thật kỹ một lúc, đến khi eo cậu nóng lên rồi, Tư Hành lại đắp kín chăn cho cậu: "Nằm thêm một lúc nữa, anh đi làm bữa sáng, hôm nay cứ đừng dậy vội, anh sẽ mang bàn nhỏ và máy tính đến đây, em cứ nằm trên giường thôi."

Giang Cố trở mình, nằm nghiêng nhìn anh cười nói: "Có cần phải khoa trương như vậy không, làm một lần đã phải nằm cả ngày, vậy thì sau này chẳng phải phạm vi hoạt động hàng ngày của em chỉ có thể ở trên giường thôi sao, tần suất bình thường thì ít nhất cũng phải mỗi ngày một lần chứ."

Tư Hành trực tiếp cúi người xuống hôn lên môi cậu, chặn lại những lời lẽ hổ báo sói lang buổi sáng sớm của cậu, phải biết rằng buổi sáng sau khi nếm được mùi vị ngon ngọt, người yêu ở trong lòng, anh đã phải dùng bao nhiêu ý chí và sức nhẫn nhịn mới có thể rời được chiếc giường này.

Còn về chuyện mỗi ngày một lần thì đừng hòng mà nghĩ tới, anh có làm bao nhiêu lần cũng không sao, nhưng Giang Cố thì lại không chịu nổi tần suất này, làm một lần cũng phải nghỉ ngơi ba năm ngày mới được.

Giang Cố vẫn còn nhỏ, vừa khỏi bệnh đã cảm thấy cơ thể mình khỏe rồi, nhưng anh lớn tuổi hơn, có một số chuyện nhất định phải kiềm chế, nếu không sau này người thiệt vẫn là cơ thể của Giang Cố mà thôi.

Nhìn vẻ mặt không đồng tình của Tư Hành khi rời khỏi phòng, Giang Cố ôm gối cười thầm, dù Tư Hành rất cẩn thận và dịu dàng, lúc nào cũng chú ý đến cảm nhận của cậu, nhưng dù sao cũng không phải là nơi vốn dĩ đã phù hợp, ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.

Trước khi cảm giác dị vật sưng tấy biến mất, có lẽ cậu cũng không dám làm lần thứ hai đâu, cậu sợ đau.

Ăn xong bữa sáng lại ngủ một giấc, Tư Hành cứ cách một khoảng thời gian lại đến kiểm tra, sợ cậu bị sốt, may mà một giấc ngủ đến tận giữa trưa, Giang Cố đã nghỉ ngơi đủ, ăn cơm trưa xong thì tinh thần phấn chấn bắt đầu công việc của mình.

Thấy Tư Hành vẫn còn ở nhà, cậu không nhịn được mà xua đuổi, vỗ vào ngực anh nói: "Đi làm đi, tan làm mua cho em ít khoai tây chiên giòn giòn, em muốn ăn, nếu anh không yên tâm thì cứ bật camera giám sát lên, em cứ viết bản thảo ở thư phòng thôi, em phê chuẩn cho anh lúc nào cũng được nhìn em."

Xác định cậu thật sự không có chỗ nào khó chịu nữa, lúc này Tư Hành mới hôn cậu: "Cảm ơn đã phê chuẩn, vậy anh đi công ty xem sao, nếu không có việc gì thì anh sẽ về."

Đợi đến khi Tư Hành cuối cùng cũng lề mề ra khỏi cửa, Giang Cố lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thật là quá dính người.

Nhìn Guli vừa thấy Tư Hành đi đã từ ổ mèo bò ra quấn lấy cậu, Giang Cố véo véo tai nhỏ của nó: "Anh ấy vừa đi là em đã đến rồi, sao giống hệt ba em vậy?"

Guli lăn qua lộn lại trên người cậu làm nũng, kêu meo meo, mắt cũng híp thành một đường.

Giang Cố đặt mèo lên bàn làm việc, mở tài liệu tiếp tục viết bản thảo.

Gần bốn giờ thì Tư Hành gọi điện về.

Giang Cố dụi dụi mắt có chút khô khốc, tựa vào lưng ghế nghe điện thoại: "Sao vậy?"

Tư Hành đi đến chỗ yên tĩnh nói: "Hôm nay có thể anh sẽ về muộn một chút, xe của Đường Minh bị đụng rồi, người không sao, nhưng có một số thủ tục cần phải làm, đợi bên này xong việc anh sẽ về."

Giang Cố nghe xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gọi video qua, cậu sợ là Tư Hành gặp tai nạn xe, lại sợ cậu lo lắng nên mới lấy cớ là chuyện của Đường Minh.

Vừa kết nối video, thấy Tư Hành vẫn ổn, tóc không rối, quần áo mặc lúc chiều ra ngoài cũng sạch sẽ gọn gàng, lúc này cậu mới hỏi: "Anh Đường Minh đâu?"

Tư Hành di chuyển camera một chút, Đường Minh đang bị một đám người mặc đồng phục hỏi chuyện, trông có vẻ cũng không có chuyện gì, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm: "Sao anh lại ở cùng anh Đường Minh thế?"

Tư Hành: "Xe cậu ấy bị đụng rồi phải kéo đi, đúng ngay đoạn đường gần công ty anh, nên gọi điện cho anh."

Giang Cố nói: "Vậy có cần liên lạc với Đường Triệu không?"

Tư Hành quay đầu nhìn về phía Đường Minh một chút: "Thôi, cứ xem lát nữa kết quả xử lý thế nào rồi nói sau."

Giang Cố đáp một tiếng được, lại hỏi: "Vậy người đụng xe đâu, là xe đụng xe hay người đụng xe?"

Tư Hành lại di chuyển camera một chút, chỉ cho cậu xem: "Cô gái kia lái xe, người không sao, chỉ là xe bị hỏng, anh sẽ cố về trước sáu giờ, em cứ hâm nóng bát canh lên uống trước đi, nếu sáu giờ mà anh chưa về được, thì em tự ăn cơm trước, đừng đợi anh biết không, có khi lát nữa anh với Đường Minh ăn bên ngoài rồi về."

Giang Cố: "Biết rồi, vậy hai người tự cẩn thận nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho em."

Sau khi Tư Hành cúp máy, bên Đường Minh cũng đã hỏi xong, vừa thấy anh đã cười nói: "Dặn dò xong rồi hả? Lát nữa ký xong là có thể đi rồi, chỉ chậm trễ chút xíu thôi, cũng phải gọi điện nói cả buổi."

Tư Hành kéo ghế bên cạnh ra: "Lúc nào cũng để em ấy nắm được hành tung của tôi, biết tôi đang ở đâu làm gì, như vậy em ấy sẽ cảm thấy an toàn hơn, chuyện nhỏ nhặt mà cậu không coi trọng này, lỡ như em ấy biết được từ người khác, lại không biết rõ tình hình thế nào, bị dọa sợ thì làm sao."

Đường Minh dở khóc dở cười nói: "Cậu ấy biết được từ đâu chứ, tôi còn chưa nói với Đường Triệu nữa là."

Tư Hành: "Lỡ đâu thì sao, cậu cũng biết rồi đấy, em ấy không chịu được bị dọa đâu."

Sau khi bên kia cũng hỏi xong, một người phụ nữ dáng người cao ráo, vẻ ngoài hơi lạnh lùng đi đến.

Cô ấy lịch sự gật đầu chào với Tư Hành, sau đó quay sang nhìn Đường Minh: "Chờ họ xác định trách nhiệm xong, các vấn đề còn lại sẽ do công ty bảo hiểm xử lý. Tuy nhiên, chúng ta vẫn nên trao đổi cách liên lạc, để nếu có chuyện gì cũng dễ liên hệ."

Đường Minh nói: "Không cần đâu, bên công ty bảo hiểm sẽ theo dõi."

Người phụ nữ cười cười, khoanh tay trước ngực, nhướng mày: "Cứ công tư phân minh như vậy, bạn học cũ cũng không cho hả?"

Tư Hành nghe vậy liền nghiêm túc nhìn người đang nói, Đường Minh cũng đầy vẻ bối rối, bạn học cũ?

Sau khi cúp videocall, Giang Cố đặt điện thoại xuống, dòng suy nghĩ bị cắt ngang, lại có chút lo lắng tình hình bên chỗ Tư Hành, tuy biết người không bị thương, nhưng bị đụng xe cũng thật là phiền phức, cả người cậu trực tiếp thoát ra khỏi cốt truyện đang hình dung.

Không còn tâm trạng viết chữ, Giang Cố dứt khoát đứng dậy vận động một chút, lúc vào bếp rót nước thì nghĩ đến cô gái mà cậu thấy lúc nãy trong video, bỗng dưng cảm thấy có hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra.

Trước sáu giờ Tư Hành đã về đến, cùng về còn có Đường Minh, Giang Cố vội hỏi: "Chuyện giải quyết xong rồi à?"

Đường Minh cười nói: "Có công ty bảo hiểm rồi, những chuyện sau đó không cần anh theo dõi nữa."

Tư Hành đưa khoai tây chiên đã mua cho Giang Cố: "Đói chưa, để anh đi nấu cơm."

Giang Cố: "Không đói, em uống canh rồi, vậy xe thì sao, bị đụng có nghiêm trọng không?"

Đường Minh: "Cũng không sao, không nghiêm trọng lắm, nhưng sửa thì cũng tốn chút thời gian, ngày mai anh đi lấy một chiếc xe khác, đợi chiếc xe này sửa xong thì sang tay bán đi, cũng đang định đổi xe rồi."

Đợi Tư Hành làm xong cơm đặt lên bàn, Giang Cố mới biết người đụng xe của Đường Minh là bạn học cấp ba của họ, còn có chút kinh ngạc nói: "Thay đổi nhiều vậy sao, mà mọi người không nhận ra?"

Đường Minh: "Bạn học mười mấy năm trước rồi, sao mà có thể liếc mắt một cái là nhận ra ngay được chứ, hơn nữa hồi đó cô ấy còn niềng răng, kính gọng đen dày cộp, khác bây giờ nhiều lắm."

Đường Minh vừa nói vừa mở điện thoại, tìm trong WeChat của cô ấy để xem có bức ảnh nào không, tìm kiếm một lúc thì đúng là có, liền đưa điện thoại cho Giang Cố: "Đây là dáng vẻ bây giờ của cô ấy, hồi nhỏ trông như thế nào thì em bảo Tư Hành tìm sổ lưu bút đối chiếu là biết tại sao hai bọn anh không nhận ra."

Giang Cố xem ảnh một chút, không cần Tư Hành đi tìm sổ lưu bút, cậu đã xem ảnh tốt nghiệp cấp ba của họ rồi, thế là liếc mắt một cái đã có thể đối chiếu được cô gái này là ai, khoảng cách thật sự rất lớn, cũng khó trách họ không nhận ra.

Nhưng Giang Cố nói: "Nhưng người ta vừa nhìn đã nhận ra mọi người rồi đấy."

Đường Minh cười nói: "Chỉ có thể nói từ nhỏ đến lớn anh Đường Minh của em đều đẹp trai."

Giang Cố hơi mở to mắt, câu này mà từ miệng Đường Triệu nói ra thì bình thường, nhưng mà từ miệng Đường Minh nói ra, luôn cảm thấy có chút không phù hợp với hình tượng chín chắn của hắn.

Tư Hành gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát Đường Minh: "Ăn cơm đi."

Đường Minh mỉm cười, gặp lại bạn học cũ, đột nhiên cảm nhận được cái gọi là thời gian trôi qua, tuổi trẻ chẳng còn.

Buổi tối Giang Cố tắm xong, đang ngồi trên giường bôi kem dưỡng da thì Tư Hành đi tới tiếp nhận công việc này, lớp kem dưỡng da trắng sữa tan ra trong lòng bàn tay anh, rồi từng chút một theo cẳng chân cậu mà xoa đều lên trên.

Hai tay Giang Cố chống ở sau lưng, duỗi dài chân đè lên người Tư Hành: "Em nhớ hồi năm đầu tiên đến đây, mũi lúc nào cũng bị khô chảy máu, trên người cũng khô như kiểu mọc vảy cá, còn rất ngứa, sau này có một chị khóa trên giới thiệu cho em mua kem dưỡng ẩm E, vừa rẻ vừa nhiều, mỗi ngày đều bôi cho mình thơm tho."

Nhưng cái mùi thơm đó cậu không thích lắm, hơi quá nồng mùi hương liệu, bây giờ những thứ dưỡng ẩm này, cậu đều cố gắng mua loại không mùi.

Tư Hành bôi xong chân cho cậu, lại đổ thêm một ít kem dưỡng da vào lòng bàn tay, đưa vào trong áo cậu, thoa đều lên lưng và ngực cậu.

Giang Cố trở mình ngồi vắt vẻo trên đùi anh: "Nghe nói lúc không có dầu bôi trơn, kem dưỡng ẩm cũng dùng được."

Tư Hành nắm lấy hai bắp chân trắng như tuyết của cậu, ngẩng đầu hôn lên môi cậu một cái: "Tối muộn rồi đừng có trêu anh, ít nhất em cũng phải dưỡng thương hai ba ngày đấy, nghe lời."

Giang Cố cũng muốn nhưng lại không dám, người nếm được mùi vị ngon ngọt đâu chỉ có mỗi Tư Hành, nhưng cậu cũng sợ đau, cho nên không nhịn được mà lượn lờ ở ranh giới của sự thăm dò trêu chọc, nếu Tư Hành không nhịn được, cậu sẽ nửa đùa nửa thật thuận theo.

Tiếc là định lực của người đàn ông này quá mạnh mẽ.

Để tránh Giang Cố giở trò cứng với mình, Tư Hành cố gắng chuyển sự chú ý của cậu: "Tưởng Di, chính là cô gái đụng xe của Đường Minh hôm nay, e là cố ý."

Giang Cố nghi ngờ: "Cố ý? Tại sao, trước đây họ có thù hả?"

Tư Hành cười kéo cậu vào trong chăn: "Ai nói có thù mới cố ý."

Giang Cố lập tức hiện lên ánh mắt tò mò:  "Vậy là có tình? Chuyện gì vậy, chẳng lẽ trước đây họ đã từng có gì đó?"

Tư Hành lắc đầu: "Trước đây từng có gì đó hay không thì anh không biết, nhưng hôm nay, anh thấy ánh mắt Tưởng Di nhìn Đường Minh, trong mắt có ánh sáng."

Cái loại chuyên chú không thấy người khác, chính là dáng vẻ mà anh thường nhìn Giang Cố, là ánh mắt của một người yêu sâu sắc, anh hiểu rất rõ.

Nhân vật phụ cũng sẽ có một đoạn kết ngắn gọn, sẽ không quá dài dòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận