Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 26
Chương 26: Mạng người quan trọng
Hai ngày nay Mã Phong rất phiền muộn.
Không phải vì chuyện của nhà họ Từ mà là vì thằng ở rể Lâm Chính.
Anh ta thật sự không thể nào chấp nhận nổi, làm sao một thằng ăn bám vô dụng như anh lại trở thành thần y thiếu niên trong miệng của cụ Tần kia chứ?
Giả đúng không?
Anh ta gọi điện cho cụ Tần để hỏi cho rõ ràng, nhưng cụ Tần lại không hề đoái hoài đến anh ta.
Lần này đến chữa bệnh chẳng phải là vì nhân tình của người bố Mã Hải của anh ta ư, nếu như không có mối nhân tình này, sao cụ Tần lại chạy đến đây?
Bây giờ cụ Tần không nói, Mã Phong cũng không biết rốt cuộc cái thằng Lâm Chính ấy là như thế nào.
“Thôi đi! Nói đến nói lui thì chẳng qua cũng chỉ là bác sĩ không chuyên thôi! Thằng quỷ nghèo kiết xác!”, Mã Phong phun nước miếng, ánh mắt anh ta chợt trở nên gian xảo: “Mình đường đường là Mã Phong, một trong số bốn cậu chủ trong Giang thành, còn sợ cái thằng vô dụng nghèo túng này sao? Nếu như mình không đụng đến Tô Nhu được thì tên của mình sẽ viết ngược lại luôn cho xem!”
Sau khi nói dứt lời, Mã Phong bèn cầm điện thoại lên, không biết lại gọi điện cho ai.
Nhà họ Từ hết sức vui mừng, không ngờ cụ Tần dùng đơn thuốc mà Lâm Chính viết lại có thể cứu sống Từ Diệu Niên.
Nhà họ Từ vô cùng biết ơn anh.
Sau khi Tần Bách Tùng rời khỏi đó, Từ Nam Đống lập tức dặn dò Từ Thiên phải chăm sóc cho Lâm Chính chu đáo.
Dù gì một người được Lâm Bách Tùng gọi là thầy, làm sao có thể là người tầm thường cho được.
Lâm Chính không hề biết gì về chuyện này, sáng ngày hôm sau, anh thay sang bộ đồ sạch sẽ khác, lần theo địa chỉ mà Tô Nhu đã nói, tìm đến tiệm thuốc ở trung tâm thành phố.
Anh không hề quen thuộc với nơi này, nhưng bây giờ anh vẫn phải ở lại Giang thành.
Dù gì…thời cơ vẫn còn chưa chín muồi.
Tam Thảo Đường nằm ở khu vực trung tâm Giang thành, cách con đường phồn hoa nhất trong thành phố không xa lắm, chỉ cần đi vài phút là đến mấy trung tâm mua sắm lớn ở xung quanh, nhưng con đường nơi Tam Thảo Đường tọa lạc lại không phồn hoa cho mấy.
Dù gì con đường này vừa nhỏ hẹp lại vừa cũ kỹ, hơn nữa đầu đường lại thông với làng đô thị, bởi thế rất ít người qua lại nơi này.
Cô gái đón tiếp Lâm Chính chừng hơn hai mươi tuổi.
Cô ta đeo mắt kính, trông có vẻ rất tao nhã, làn da trắng ngần, tóc ngắn ngang tai, nhưng điều khiến cho anh bất ngờ là vóc dáng của cô ta, nóng bỏng vô cùng.
Cong trước vểnh sau, dù chỉ mặc áo blu trắng cũng khó lòng che nổi cảnh tượng đồ sộ như thế.
Câu nói gương mặt thiên sứ dáng người ác quỷ là để chỉ cô ta đúng không?
“Anh là Lâm Chính à?”, cô gái ấy đẩy mắt kính, lông mày hơi nhướng lên, vẻ chán ghét thoáng hiện lên trong mắt.
Rõ ràng cô ta cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính.
Hừ, đàn ông ai cũng thế cả!
“Lạc Thiên, chào cô”, Lâm Chính mỉm cười chìa tay ra, nhưng đối phương lại phớt lờ anh.
“Vốn dĩ tiệm thuốc của chúng tôi không tuyển nhân viên, nhưng nếu như bạn học cũ nhờ vả thế thì tôi cũng không tiện từ chối, anh có giấy phép hành nghề chứ?”
“Không có”.
“Được rồi, thế anh phụ trách trông quầy thuốc đi vậy, phân loại thuốc được mua về, ngoài ra nếu không có gì làm thì đi quét dọn vệ sinh, lau lau chùi chùi là được”, Lạc Thiên lên tiếng.
Mặc dù gương mặt của cô ta trông có vẻ thanh tú nho nhã, nhưng cách hành động và lời ăn tiếng nói lại rất quyết đoán.
Lâm Chính gật đầu: “Được!”
Sau khi làm thủ tục đơn giản, Lâm Chính đã trở thành nhân viên chính thức của Tam Thảo Đường.
Nhưng nói một cách nghiêm túc, anh chỉ là người tạp vụ.
Lạc Thiên cũng không định kêu Lâm Chính đi khám bệnh, dù gì Lâm Chính chẳng được xem là bác sĩ, nếu như xảy ra chuyện gì thì phiền phức lắm.
“Bây giờ tôi phải đi khám bệnh, anh chờ ở đây, nếu như có người bệnh thì dặn người ta đợi một lát, lát nữa bác sĩ Nghiêm quay trở lại, anh ta có thể giải quyết mọi việc, hiểu chưa?”, Lạc Thiên nhìn đồng hồ, giọng điệu của cô ta có vẻ sốt ruột.
“Ừm”, Lâm Chính gật gật đầu, Lạc Thiên bèn bỏ đi.
Lâm Chính im lặng ngồi trước quầy thuốc, anh quan sát quầy thuốc trước mặt trong lúc chán chường.
“Chắc cái này cũng có quầy thuốc như thế nhỉ? Hơn nữa còn được làm từ vàng”.
“Nếu tính như thế, chắc hẳn đến đầu năm sau thì có thể đi rồi nhỉ…”
Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn quầy thuốc rồi tự lẩm bẩm.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu con tôi với!”
Vào lúc này, tiếng thét nhuốm đầy vẻ hoảng loạn vang lên.
Lâm Chính sực tỉnh táo lại, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ ôm đứa bé chừng bốn năm tuổi chạy vào trong tiệm thuốc.
Mặt mũi đứa bé ấy đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp, vừa nhìn đã biết bệnh khá nặng.
Trong tiệm chẳng có ai, Lâm Chính cũng chẳng suy xét đúng sai, anh bước đến dùng tay đỡ trán rồi nhanh chóng bắt mạch cho đứa bé, khoảng chừng hai phút sau…
“Mau đặt cậu bé lên chiếc giường trị bệnh đi! Cởi quần áo của cậu bé ra”.
“Ừm…Được…Được rồi…”, người phụ nữ ấy vô cùng sốt ruột, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ ngờ vực.
Bà ta không thấy Lâm Chính mặc blu trắng, hơn nữa bác sĩ này còn trẻ trung như thế…Được không đây?
Đây là bệnh viện Đông y đấy!
Cậu ta không phải là thực tập sinh đấy chứ?
Người phụ nữ ấy bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nhưng bà ta không dám rề rà mà lập tức làm theo lời anh nói.
Lâm Chính lấy túi kim từ trong ngăn tủ ra, rút cây châm bạc, khử trùng, bắt đầu châm cho thằng bé một cách thành thạo.
Người phụ nữ ấy đứng ở một bên, vốn dĩ trong lòng bà ta cảm thấy rất ngờ vực, nhưng lúc dòm Lâm Chính châm cứu lưu loát như thế bèn sững sờ ngay.
Bà ta không hiểu biết về châm, cũng chẳng mấy khi thấy người khác châm cứu, nhưng cách châm cứu của Lâm Chính lại quá tuyệt. Hôm nay bà ta dẫn con trai đi dạo phố, đột nhiên con mình mắc bệnh đột ngột, cũng vì quá sốt ruột nên bà ta mới chạy vào bệnh viện Đông y này, vốn dĩ còn hối hận vì sao không đến bệnh viện, lại sợ con trai mình có bề gì, nhưng bây giờ không biết vì sao mà bà ta lại thấy an tâm.
Vào lúc này, điện thoại đổ chuông.
Người phụ nữ ấy thầm thì vài câu, chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, tóc tai thưa thớt xộc vào trong bệnh viện.
“A Phương! Con trai sao rồi? Con trai sao rồi?”
Người đàn ông trung niên ấy sốt ruột hỏi han.
“Đừng làm ồn!”, người phụ nữ vội vàng đáp.
Người đàn ông trung niên sững sờ, đến bây giờ mới nhìn thấy Lâm Chính đang châm cứu.
Đứa trẻ rất bình tĩnh, trông như thể đã ngủ say, không còn khóc lóc nữa, sắc mặt cũng dần dần trở nên bình thường.
Người đàn ông trung niên không nói thêm câu nào, thế nhưng trong lòng cũng lo âu hệt như người phụ nữ ấy vậy.
Một lát sau, Lâm Chính ngừng lại.
“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”, người đàn ông trung niên vội vàng bước đến hỏi anh.
“Viêm dạ dày cấp tính, nhưng không có vấn đề gì lớn hết, mua chút nhãn về, lấy hạt long nhãn nghiền thành bột mịn, mỗi lần 25gr, mỗi ngày uống hai lần với nước lọc, qua một thời gian nữa sẽ khỏi thôi, bình thường nhớ chú ý đến vấn đề ăn uống, đừng có cái gì cũng để cho con ăn”.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!”, người phụ nữ vội vàng cảm ơn.
Nhưng người đàn ông trung niên còn thấy nghi ngờ, ông ta thì thầm: “Hay là chúng ta đưa con vào bệnh viện khám xem sao? Lỡ đâu bệnh viện nhỏ tí này không đáng tin cậy thì sao?”
“Chuyện này…”, người phụ nữ ấy cũng do dự.
Đúng là diện mạo của Lâm Chính không giống với bác sĩ chút nào.
Cho dù đúng là bác sĩ thì cũng không phải là dạng có thể khiến cho bọn họ yên tâm.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một người đàn ông đi vào trong bệnh viện, anh ta nhìn Lâm Chính với vẻ sững sờ: “Cậu là ai thế?”
Câu hỏi này khiến cho vợ chồng bọn họ sợ hết hồn.
“Anh là bác sĩ Nghiêm đúng không? Xin chào, tôi là Lâm Chính”, Lâm Chính nói một cách khách sáo.
Bác sĩ Nghiêm không bắt tay Lâm Duơng mà nhìn cảnh tượng xung quanh rồi hỏi với giọng lạnh lùng: “Lâm Chính, cậu đang làm gì thế? Cậu khám bệnh cho người ta à? Chẳng phải cậu chỉ là tạp vụ thôi sao? Ai cho cậu khám lung tung đấy?”
Vừa nghe anh ta nói thế, đôi vợ chồng nọ đều biến sắc.
“Cái gì! Hóa ra cậu không phải là bác sĩ à?”
“Được lắm! Không phải là bác sĩ mà dám khám bệnh cho con trai tôi! Nếu như con trai tôi có bề gì thì tôi nhất định sẽ cho cậu biết tay!”
Đôi vợ chồng ấy tức giận chửi mắng rồi ôm đứa trẻ chạy ra khỏi phòng khám, định bắt xe đến bệnh viện.
Báo chí cũng chẳng ít lần đăng tin bác sĩ giả hại chết người đâu!
Nghiêm Lãng trừng mắt nhìn Lâm Chính rồi giở giọng trách móc: “Cậu có biết mình đã làm gì không?”
“Trị bệnh cứu người”, Lâm Chính đáp một cách bình tĩnh.
“Trị bệnh cứu người? Cậu mà cũng xứng à? Lâm Chính! Cậu đừng nghĩ rằng tôi chưa từng nghe nhắc đế cậu, cậu chính là vua ăn bám của nhà họ Tô! Khó khăn lắm vợ của cậu mới tìm được việc cho cậu làm mà cậu lại làm bậy như vậy hay sao? Cậu có hiểu y thuật không? Nếu như trị chết người thì cậu chịu trách nhiệm à?”, Nghiêm Lãng trách móc, không hề nể mặt anh chút nào cả.
“Ban nãy tình hình của đứa trẻ ấy rất khẩn cấp, không kịp đưa vào bệnh viện. Nếu như tôi không chữa trị thì thật sự sẽ bị mất mạng đấy, nó chết ở đây thì phòng khám của chúng ta vẫn phải chịu trách nhiệm”.
“Thật sự phải gánh trách nhiệm cũng là do cậu gánh, bây giờ cậu cút đi ngay cho tôi!”, Nghiêm Lãng quát lên.
Lâm Chính thầm thở dài, âm thầm lắc đầu.
Đã là thế thì đi thôi vậy.
Dù gì anh cũng chẳng có hứng với phòng khám nhỏ như vậy, rời khỏi nơi này cũng tự do hơn một chút.
Lâm Chính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Danh sách chương
- Chương 1: Tảo mộ
- Chương 2: Trả hiếu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 505
- Chương 506
- Chương 507
- Chương 508
- Chương 509
- Chương 510
- Chương 511
- Chương 512
- Chương 513
- Chương 514
- Chương 515
- Chương 516
- Chương 517
- Chương 518
- Chương 519
- Chương 520
- Chương 521
- Chương 522
- Chương 523
- Chương 524
- Chương 525
- Chương 526
- Chương 527
- Chương 528
- Chương 529
- Chương 530
- Chương 531
- Chương 532
- Chương 533
- Chương 534
- Chương 535
- Chương 536
- Chương 537
- Chương 538
- Chương 539
- Chương 540
- Chương 541
- Chương 542
- Chương 543
- Chương 544
- Chương 545
- Chương 546
- Chương 547
- Chương 548
- Chương 549
- Chương 550
- Chương 846
- Chương 847
- Chương 848
- Chương 849
- Chương 850
- Chương 851
- Chương 852
- Chương 853
- Chương 854
- Chương 855
- Chương 856
- Chương 857
- Chương 858
- Chương 859
- Chương 860
- Chương 861
- Chương 862
- Chương 863
- Chương 864
- Chương 865
- Chương 866
- Chương 867
- Chương 868
- Chương 869
- Chương 870
- Chương 871
- Chương 872
- Chương 873
- Chương 874
- Chương 875
- Chương 876
- Chương 877
- Chương 878
- Chương 879
- Chương 880
- Chương 881
- Chương 882
- Chương 883
- Chương 884
- Chương 885
- Chương 886
- Chương 887
- Chương 888
- Chương 889
- Chương 890
- Chương 891
- Chương 892
- Chương 893
- Chương 894
- Chương 895
- Chương 896
- Chương 897
- Chương 898
- Chương 899
- Chương 900
- Chương 901
- Chương 902
- Chương 903
- Chương 904
- Chương 905
- Chương 906
- Chương 907
- Chương 908
- Chương 909
- Chương 910
- Chương 911
- Chương 912
- Chương 913
- Chương 914
- Chương 915
- Chương 916
- Chương 917
- Chương 918
- Chương 919
- Chương 920
- Chương 921
- Chương 922
- Chương 923
- Chương 924
- Chương 925
- Chương 926
- Chương 927
- Chương 928
- Chương 929
- Chương 930
- Chương 931
- Chương 932
- Chương 933
- Chương 934
- Chương 935
- Chương 936
- Chương 937
- Chương 938
- Chương 939
- Chương 940
- Chương 941
- Chương 942
- Chương 943
- Chương 944
- Chương 945
- Chương 946
- Chương 947
- Chương 948
- Chương 949
- Chương 950
- Chương 951
- Chương 952
- Chương 953
- Chương 954
- Chương 955
- Chương 956
- Chương 957
- Chương 958
- Chương 959
- Chương 960
- Chương 961
- Chương 962
- Chương 963
- Chương 964
- Chương 965
- Chương 966
- Chương 967
- Chương 968
- Chương 969
- Chương 970
- Chương 971
- Chương 972
- Chương 973
- Chương 974
- Chương 975
- Chương 976
- Chương 977
- Chương 978
- Chương 979
- Chương 980
- Chương 981
- Chương 982
- Chương 983
- Chương 984
- Chương 985
- Chương 986
- Chương 987
- Chương 988
- Chương 989
- Chương 990
- Chương 991
- Chương 992
- Chương 993
- Chương 994
- Chương 995
- Chương 996
- Chương 997
- Chương 998
- Chương 999
- Chương 1000
- Chương 1001
- Chương 1002
- Chương 1003
- Chương 1004
- Chương 1005
- Chương 1006
- Chương 1007
- Chương 1008
- Chương 1009
- Chương 1010
- Chương 1011
- Chương 1012
- Chương 1013
- Chương 1014
- Chương 1015
- Chương 1016
- Chương 1017
- Chương 1018
- Chương 1019
- Chương 1020
- Chương 1021
- Chương 1022
- Chương 1023
- Chương 1024
- Chương 1025
- Chương 1026
- Chương 1027
- Chương 1028
- Chương 1029
- Chương 1030
- Chương 1031
- Chương 1032
- Chương 1033
- Chương 1034
- Chương 1035
- Chương 1036
- Chương 1037
- Chương 1038
- Chương 1039
- Chương 1040
- Chương 1041
- Chương 1042
- Chương 1043
- Chương 1044
- Chương 1045
- Chương 1046
- Chương 1047
- Chương 1048
- Chương 1049
- Chương 1050
- Chương 1051
- Chương 1052
- Chương 1053
- Chương 1054
- Chương 1055
- Chương 1056
- Chương 1057
- Chương 1058
- Chương 1059
- Chương 1060
- Chương 1061
- Chương 1062
- Chương 1063
- Chương 1064
- Chương 1065
- Chương 1066
- Chương 1067
- Chương 1068
- Chương 1069
- Chương 1070
- Chương 1071
- Chương 1072
- Chương 1073
- Chương 1074
- Chương 1075
- Chương 1076
- Chương 1077
- Chương 1078
- Chương 1079
- Chương 1080
- Chương 1081
- Chương 1082
- Chương 1083
- Chương 1084
- Chương 1085
- Chương 1086
- Chương 1087
- Chương 1088
- Chương 1089
- Chương 1090
- Chương 1091
- Chương 1092
- Chương 1093
- Chương 1094
- Chương 1095
- Chương 1096
- Chương 1097
- Chương 1098
- Chương 1099
- Chương 1100
- Chương 1101
- Chương 1102
- Chương 1103
- Chương 1104
- Chương 1105
- Chương 1106
- Chương 1107
- Chương 1108
- Chương 1109
- Chương 1110
- Chương 1111
- Chương 1112
- Chương 1113
- Chương 1114
- Chương 1115
- Chương 1116
- Chương 1117
- Chương 1118
- Chương 1119
- Chương 1120
- Chương 1121
- Chương 1122
- Chương 1123
- Chương 1124
- Chương 1125
- Chương 1126
- Chương 1127
- Chương 1128
- Chương 1129
- Chương 1130
- Chương 1131
- Chương 1132
- Chương 1133
- Chương 1134
- Chương 1135
- Chương 1136
- Chương 1137
- Chương 1138
- Chương 1139
- Chương 1140
- Chương 1141
- Chương 1142
- Chương 1143
- Chương 1144
- Chương 1145
- Chương 1146
- Chương 1147
- Chương 1148
- Chương 1149
- Chương 1150
- Chương 1151
- Chương 1152
- Chương 1153
- Chương 1154
- Chương 1155
- Chương 1156
- Chương 1157
- Chương 1158
- Chương 1159
- Chương 1160
- Chương 1161
- Chương 1162
- Chương 1163
- Chương 1164
- Chương 1165
- Chương 1166
- Chương 1167
- Chương 1168
- Chương 1169
- Chương 1170
- Chương 1171
- Chương 1172
- Chương 1173
- Chương 1174
- Chương 1175
- Chương 1176
- Chương 1177
- Chương 1178
- Chương 1179
- Chương 1180
- Chương 1181
- Chương 1182
- Chương 1183
- Chương 1184
- Chương 1185
- Chương 1186
- Chương 1187
- Chương 1188
- Chương 1189
- Chương 1190
- Chương 1191
- Chương 1192
- Chương 1193
- Chương 1194
- Chương 1195
- Chương 1196
- Chương 1197
- Chương 1198
- Chương 1199
- Chương 1200