Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1202
Chương 1207: Anh chính là thần!
Bọn họ kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Nhất là các đệ tử của Bách Thảo Đường, đầu óc ai nấy vang ong ong, cảm thấy tình hình không ổn.
Lý Lãng nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Giáo chủ Lâm, anh có chứng cứ gì chứng minh những gì anh vừa dùng là y thuật?”.
“Chuyện này rất đơn giản”.
Lâm Chính quay người, nhìn về phía bên kia.
Lưu Mã ngây ra một lúc, nhìn ra sau lưng mình. Ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì, lập tức đi tới, nhấc một giáo chúng ra ngoài.
“Ể? Lưu Mã đại nhân, ông đang làm gì vậy?”.
Giáo chúng đó sửng sốt.
Người bên cạnh cũng la lên.
“Lưu Mã đại nhân, trước kia Trương sư đệ bảo vệ trưởng lão mà bị thương nặng, xương cốt cả người rạn nứt, gần như bại liệt không thể động đậy, ông đừng giày vò cậu ấy nữa!”.
“Lưu Mã đại nhân, xin hãy thả Trương sư đệ xuống!”.
“Bây giờ cậu ấy cần phải nghỉ ngơi”.
Bọn họ tiến lên, muốn ngăn Lưu Mã lại.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.
“Mọi người không cần lo lắng, anh ta không sao”.
Bọn họ ngạc nhiên, ngây người nhìn anh.
Lưu Mã ôm sư đệ đó đến trước mặt mọi người, đặt lên mặt đất.
Lâm Chính đi tới, chỉ vào giáo chúng Trương Tông Nghĩa đang nằm dưới đất, lên tiếng: “Tôi nghĩ mọi người đều không lạ gì người này nhỉ?”.
“Không lạ”.
“Cậu ta là Trương Tông Nghĩa!”.
“Chuyện của cậu ta đã truyền khắp Đông Hoàng Giáo chỉ trong nửa ngày”.
“Trương sư đệ là một người rất trung thành!”.
Không ít người đồng loạt giơ ngón cái, tán thưởng anh ta.
Trương Tông Nghĩa, đệ tử của Phi Ưng Đường. Phi Ưng Đường phụ trách canh phòng cấm địa trong giáo, không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Đại hội Đông Hoàng mở ra, không ít người chú ý đến cấm địa của Đông Hoàng Giáo.
Phải biết trong cấm địa chôn cất không ít nguyên lão và giáo chủ các đời của Đông Hoàng Giáo, các bảo bối chôn theo trong đó đều là vật hiếm có. Những kẻ trộm cắp cảm thấy mình không thể nào đoạt được nhẫn Đông Hoàng nên quyết định đến kiếm chút lợi ích ở cấm địa.
Phó Phi Ưng, đường chủ của Phi Ưng Đường, từ lâu đã ra lệnh canh phòng cấm địa. Ban đầu chỉ có một hai nhóm người trộm cắp đến, ông ta còn chống cự, ngăn cản đám trộm cắp xông vào cấm địa.
Nhưng trộm cắp càng lúc càng nhiều, Phó Phi Ưng bèn dẫn theo vài đệ tử nhát gan chạy trước.
Phòng tuyến của cấm địa lập tức sụp đổ, sắp thất thủ.
Vào lúc quan trọng, Trương Tông Nghĩa đã đứng ra, dẫn dắt những đệ tử còn lại ngoan cường chiến đấu, đến nỗi xương cốt toàn thân bị đánh nát, suýt chút nữa chết trước cấm địa. Cho đến khi Thất trưởng lão dẫn theo đệ tử đến chi viện mới giải quyết được đám trộm cắp đó.
Sự tích Trương Tông Nghĩa thà chết không lui, thề chết bảo vệ cấm địa, bảo vệ hài cốt của tiên tổ nhanh chóng truyền khắp Đông Hoàng Giáo, còn anh ta đương nhiên cũng trở thành anh hùng của Đông Hoàng Giáo.
“Mọi người đều biết xương cốt của Trương Tông Nghĩa đều đã gãy nát, nằm liệt dưới đất không đứng dậy nổi. Vừa rồi tôi cũng đã tiến hành chữa trị cho anh ta một lần nữa, tôi nghĩ mọi người đều đã nhìn thấy đúng chứ?”.
Lâm Chính nhìn quanh mọi người, cuối cùng nhìn vào Lý Lãng.
“Chuyện đó…”, Lý Lãng biến sắc, không biết nên trả lời thế nào.
“Sao? Các người không thừa nhận chuyện này luôn sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Sao lại không thừa nhận? Trương Tông Nghĩa là tấm gương của các đệ tử, là anh hùng của Đông Hoàng Giáo, chuyện như vậy chúng tôi không thể phủ nhận! Nhưng chuyện này có thể chứng minh điều gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, bây giờ Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy?”, Phong Tín Tử đứng ra, lạnh lùng nói.
Bà ta dứt lời, các đệ tử đều che miệng cười.
“Động tới gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, đây là lời từ xa xưa. Huống hồ, xương Trương Tông Nghĩa đã bị gãy nát, một trăm ngày cũng không khỏi được. Bây giờ mới được bao lâu, anh ta còn bảo đứng dậy, thế không phải là nói đùa hay sao?”.
“Còn không phải à? Trừ khi giáo chủ của chúng ta biết pháp thuật, nếu không, Trương sư đệ không thể đứng dậy được”.
“Phải”.
Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt giễu cợt.
Bọn họ không nghĩ người đã bị thương đến như vậy mà Lâm Chính còn có cách chữa trị.
Giây sau, Lâm Chính lên tiếng.
“Trương Tông Nghĩa, anh đứng dậy đi”.
Anh vừa dứt lời, tiếng cười xung quanh im bặt.
Trương Tông Nghĩa cũng sững sờ.
Anh ta nằm trên cáng, mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính, há miệng nói: “Giáo chủ, tôi… tôi đã thành ra thế này rồi, anh… anh còn bắt tôi đứng dậy thế nào?”.
“Anh cứ thử đứng dậy đi”, Lâm Chính nói.
“Thử?”, Trương Tông Nghĩa há miệng, hơi sửng sốt.
“Giáo chủ Lâm, cậu làm vậy chẳng phải là làm khó người khác sao? Xương của cậu ta đã gãy nát, cậu còn bắt cậu ta đứng dậy? Cậu cảm thấy cậu ta có thể làm được không? Cậu muốn vết thương của cậu ta nặng thêm sao?”, Phong Tín Tử lập tức quát giận.
“Xương của anh ta đúng là đã gãy nát, nhưng tôi đã chữa khỏi!”.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Trương Tông Nghĩa, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng sợ, thử đứng dậy xem! Anh yên tâm, không hề gì đâu!”.
Trương Tông Nghĩa ngơ ngác nhìn Lâm Chính, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thử đứng dậy một cách cẩn thận.
Anh ta nhẹ nhàng di chuyển chân, không dám cử động lung tung, sợ ảnh hưởng vết thương, khiến anh ta đau đến chết đi sống lại.
Anh ta không dám chịu đựng cơn đau lúc gãy xương nữa.
Nhưng bây giờ anh ta càng mong mỏi có thể đứng dậy.
Anh ta hướng tới chủ nghĩa anh hùng, chỉ mong bản thân có thể chạy nhảy bình thường, cử động tự nhiên giống như trước kia.
Do đó, anh ta lấy hết dũng khí, mặc kệ cơn đau gần như xé rách linh hồn lúc trước, lại di chuyển hai chân lần nữa, ngồi dậy.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người xung quanh im lặng.
Trương Tông Nghĩa cũng ngẩn ngơ.
Anh ta ngơ ngác nhìn hai chân mình, nhìn hai tay mình, sau đó nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Tông Nghĩa thận trọng bò dậy, đứng thẳng người lên…
Người của Bách Thảo Đường đều ngạc nhiên.
Đám người Lý Lãng mở to mắt, dường như hóa đá.
Phong Tín Tử cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Tôi có thể đứng lên rồi… Tôi có thể đứng lên rồi!”.
Tâm trạng của Trương Tông Nghĩa dần mất kiểm soát, vô cùng mừng rỡ, sau đó lại khóc lóc nức nở.
Anh ta cứ nghĩ cả đời mình sẽ phải trải qua ở trên giường.
Phải biết là khi anh ta được đưa đến đây, Phong Tín Tử đã nói rõ không nhất định có thể chữa khỏi, phải xem sự hồi phục sau này. Hồi phục tốt thì còn có thể xuống giường, không tốt thì cả đời này chỉ có thể sống trên giường.
Trương Tông Nghĩa rất lo lắng, trong lòng cũng không còn niềm tin.
Nhưng anh ta không ngờ, chỉ mới một ngày… anh ta đã có thể xuống giường đi lại.
Đây đúng là kỳ tích!
Thần linh hạ phàm!
“Thần! Thần! Giáo chủ! Anh chính là thần linh của tôi!”.
Trương Tông Nghĩa quỳ xuống, dập đầu khóc lóc với Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới, một tay dìu anh ta dậy, sau đó nói với Lý Lãng và các đệ tử Bách Thảo Đường: “Còn ai cảm thấy y thuật của tôi là giả nữa không?”.
Danh sách chương
- Chương 1: Tảo mộ
- Chương 2: Trả hiếu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 505
- Chương 506
- Chương 507
- Chương 508
- Chương 509
- Chương 510
- Chương 511
- Chương 512
- Chương 513
- Chương 514
- Chương 515
- Chương 516
- Chương 517
- Chương 518
- Chương 519
- Chương 520
- Chương 521
- Chương 522
- Chương 523
- Chương 524
- Chương 525
- Chương 526
- Chương 527
- Chương 528
- Chương 529
- Chương 530
- Chương 531
- Chương 532
- Chương 533
- Chương 534
- Chương 535
- Chương 536
- Chương 537
- Chương 538
- Chương 539
- Chương 540
- Chương 541
- Chương 542
- Chương 543
- Chương 544
- Chương 545
- Chương 546
- Chương 547
- Chương 548
- Chương 549
- Chương 550
- Chương 846
- Chương 847
- Chương 848
- Chương 849
- Chương 850
- Chương 851
- Chương 852
- Chương 853
- Chương 854
- Chương 855
- Chương 856
- Chương 857
- Chương 858
- Chương 859
- Chương 860
- Chương 861
- Chương 862
- Chương 863
- Chương 864
- Chương 865
- Chương 866
- Chương 867
- Chương 868
- Chương 869
- Chương 870
- Chương 871
- Chương 872
- Chương 873
- Chương 874
- Chương 875
- Chương 876
- Chương 877
- Chương 878
- Chương 879
- Chương 880
- Chương 881
- Chương 882
- Chương 883
- Chương 884
- Chương 885
- Chương 886
- Chương 887
- Chương 888
- Chương 889
- Chương 890
- Chương 891
- Chương 892
- Chương 893
- Chương 894
- Chương 895
- Chương 896
- Chương 897
- Chương 898
- Chương 899
- Chương 900
- Chương 901
- Chương 902
- Chương 903
- Chương 904
- Chương 905
- Chương 906
- Chương 907
- Chương 908
- Chương 909
- Chương 910
- Chương 911
- Chương 912
- Chương 913
- Chương 914
- Chương 915
- Chương 916
- Chương 917
- Chương 918
- Chương 919
- Chương 920
- Chương 921
- Chương 922
- Chương 923
- Chương 924
- Chương 925
- Chương 926
- Chương 927
- Chương 928
- Chương 929
- Chương 930
- Chương 931
- Chương 932
- Chương 933
- Chương 934
- Chương 935
- Chương 936
- Chương 937
- Chương 938
- Chương 939
- Chương 940
- Chương 941
- Chương 942
- Chương 943
- Chương 944
- Chương 945
- Chương 946
- Chương 947
- Chương 948
- Chương 949
- Chương 950
- Chương 951
- Chương 952
- Chương 953
- Chương 954
- Chương 955
- Chương 956
- Chương 957
- Chương 958
- Chương 959
- Chương 960
- Chương 961
- Chương 962
- Chương 963
- Chương 964
- Chương 965
- Chương 966
- Chương 967
- Chương 968
- Chương 969
- Chương 970
- Chương 971
- Chương 972
- Chương 973
- Chương 974
- Chương 975
- Chương 976
- Chương 977
- Chương 978
- Chương 979
- Chương 980
- Chương 981
- Chương 982
- Chương 983
- Chương 984
- Chương 985
- Chương 986
- Chương 987
- Chương 988
- Chương 989
- Chương 990
- Chương 991
- Chương 992
- Chương 993
- Chương 994
- Chương 995
- Chương 996
- Chương 997
- Chương 998
- Chương 999
- Chương 1000
- Chương 1001
- Chương 1002
- Chương 1003
- Chương 1004
- Chương 1005
- Chương 1006
- Chương 1007
- Chương 1008
- Chương 1009
- Chương 1010
- Chương 1011
- Chương 1012
- Chương 1013
- Chương 1014
- Chương 1015
- Chương 1016
- Chương 1017
- Chương 1018
- Chương 1019
- Chương 1020
- Chương 1021
- Chương 1022
- Chương 1023
- Chương 1024
- Chương 1025
- Chương 1026
- Chương 1027
- Chương 1028
- Chương 1029
- Chương 1030
- Chương 1031
- Chương 1032
- Chương 1033
- Chương 1034
- Chương 1035
- Chương 1036
- Chương 1037
- Chương 1038
- Chương 1039
- Chương 1040
- Chương 1041
- Chương 1042
- Chương 1043
- Chương 1044
- Chương 1045
- Chương 1046
- Chương 1047
- Chương 1048
- Chương 1049
- Chương 1050
- Chương 1051
- Chương 1052
- Chương 1053
- Chương 1054
- Chương 1055
- Chương 1056
- Chương 1057
- Chương 1058
- Chương 1059
- Chương 1060
- Chương 1061
- Chương 1062
- Chương 1063
- Chương 1064
- Chương 1065
- Chương 1066
- Chương 1067
- Chương 1068
- Chương 1069
- Chương 1070
- Chương 1071
- Chương 1072
- Chương 1073
- Chương 1074
- Chương 1075
- Chương 1076
- Chương 1077
- Chương 1078
- Chương 1079
- Chương 1080
- Chương 1081
- Chương 1082
- Chương 1083
- Chương 1084
- Chương 1085
- Chương 1086
- Chương 1087
- Chương 1088
- Chương 1089
- Chương 1090
- Chương 1091
- Chương 1092
- Chương 1093
- Chương 1094
- Chương 1095
- Chương 1096
- Chương 1097
- Chương 1098
- Chương 1099
- Chương 1100
- Chương 1101
- Chương 1102
- Chương 1103
- Chương 1104
- Chương 1105
- Chương 1106
- Chương 1107
- Chương 1108
- Chương 1109
- Chương 1110
- Chương 1111
- Chương 1112
- Chương 1113
- Chương 1114
- Chương 1115
- Chương 1116
- Chương 1117
- Chương 1118
- Chương 1119
- Chương 1120
- Chương 1121
- Chương 1122
- Chương 1123
- Chương 1124
- Chương 1125
- Chương 1126
- Chương 1127
- Chương 1128
- Chương 1129
- Chương 1130
- Chương 1131
- Chương 1132
- Chương 1133
- Chương 1134
- Chương 1135
- Chương 1136
- Chương 1137
- Chương 1138
- Chương 1139
- Chương 1140
- Chương 1141
- Chương 1142
- Chương 1143
- Chương 1144
- Chương 1145
- Chương 1146
- Chương 1147
- Chương 1148
- Chương 1149
- Chương 1150
- Chương 1151
- Chương 1152
- Chương 1153
- Chương 1154
- Chương 1155
- Chương 1156
- Chương 1157
- Chương 1158
- Chương 1159
- Chương 1160
- Chương 1161
- Chương 1162
- Chương 1163
- Chương 1164
- Chương 1165
- Chương 1166
- Chương 1167
- Chương 1168
- Chương 1169
- Chương 1170
- Chương 1171
- Chương 1172
- Chương 1173
- Chương 1174
- Chương 1175
- Chương 1176
- Chương 1177
- Chương 1178
- Chương 1179
- Chương 1180
- Chương 1181
- Chương 1182
- Chương 1183
- Chương 1184
- Chương 1185
- Chương 1186
- Chương 1187
- Chương 1188
- Chương 1189
- Chương 1190
- Chương 1191
- Chương 1192
- Chương 1193
- Chương 1194
- Chương 1195
- Chương 1196
- Chương 1197
- Chương 1198
- Chương 1199
- Chương 1200
- Chương 1201
- Chương 1202
- Chương 1203
- Chương 1204
- Chương 1205
- Chương 1206
- Chương 1207
- Chương 1208
- Chương 1209
- Chương 1210
- Chương 1211: Cơ hội cuối cùng
- Chương 1212: Tô Nhu kỳ lạ
- Chương 1213: Kinh hãi
- Chương 1214: Lửa hận ngút trời
- Chương 1215: Em đã làm tròn nghĩa vụ của một người vợ chưa?
- Chương 1216: Tuyệt Mệnh Đan
- Chương 1217: Đơn thương độc mã
- Chương 1218: Cô chủ của các người là ai?
- Chương 1219: Ức hiếp người khác hả?
- Chương 1220: Muốn giết ai thì cứ giết
- Chương 1221: Ai bảo các người đến đây làm loạn?
- Chương 1222: Đánh bại anh ta trước đã
- Chương 1223: Trời đất quay cuồng
- Chương 1224: Người đó là ai?
- Chương 1225: Kinh hoảng
- Chương 1226: Kén rể bắt đầu
- Chương 1227: Tôi đã cho các người thể diện
- Chương 1228: Xin thuốc
- Chương 1229: Đổi Lạc Linh Huyết
- Chương 1230: Đây chính là thế gia Nam Cung sao?
- Chương 1231: Anh ta là người của Đông Hoàng Giáo?