Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ
Chương 55: Cậu thích tôi à?
Đầu của Trần Vãn bị ai đó giữ chặt trong lồ ng ngực rộng lớn và ấm áp, tiếng tim đập mạnh mẽ, hơi thở quen thuộc. Cậu như người sắp chết đuối giữa đại dương bỗng tìm lại được dưỡng khí.
Khẩu súng lục Python của Triệu Thanh Các nhanh hơn và chính xác hơn, bắn thẳng vào cổ tay của sát thủ.
"Đoàng!"
Triệu Thanh Các giữ chặt Trần Vãn bằng một tay, họng súng nhắm vào tên trợ thủ, đối phương lập tức giơ cả hai tay lên: "Cậu Triệu..."
Triệu Thanh Các không thèm nghe hắn nói, lập tức bắn thẳng vào vai trái của hắn.
Hồ Minh ngã gục, đám kẻ địch tứ phía lập tức vây lại. Triệu Thanh Các cúi đầu nói khẽ: "Bám chặt vào." rồi nhanh chóng ôm lấy Trần Vãn, lao qua cửa sổ khoang thuyền. Hai người nhảy xuống, ẩn mình dưới bộ giảm chấn.
Cánh tay của Triệu Thanh Các siết chặt Trần Vãn, như thể muốn khắc sâu cậu vào máu thịt của mình.
Trần Vãn có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người anh. Cậu vươn tay chạm vào lưng Triệu Thanh Các, lòng bàn tay trở nên ẩm ướt, là máu. Sát ý không thể kiềm chế lập tức bùng lên trong đầu Trần Vãn, cậu nắm chặt khẩu Beretta trong tay.
Triệu Thanh Các giữ chặt gáy cậu, giọng trầm ổn vang lên trong lồ ng ngực: "Đừng động."
Địch truy đuổi đến nơi, trước sau giáp công, nguy hiểm tứ phía. Trong vòng tay Triệu Thanh Các, Trần Vãn nghiêng đầu, giơ súng về phía sau lưng anh.
"Cạch."
Khẩu Beretta hoa hồng và khẩu Colt Python gần như đồng thời lên đạn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng súng chói tai vang dội khắp trời.
Trên mặt biển mênh mông vô tận, khói súng dày đặc, lửa đạn lóe sáng. Giữa cơn nguy khốn, Beretta và Colt che chắn cho nhau, phối hợp hoàn hảo.
Colt dẫn đầu, Beretta sát cánh không rời, như một hiệp sĩ trung thành nhất. Các điểm bắn tuân theo một quy tắc phòng thủ ngầm mà kẻ ngoài không thể phá giải. Giữa hỗn loạn, trận hình vẫn chặt chẽ, không chút sơ hở.
Mãi cho đến khi mặt biển vỡ ra từng đóa hoa máu.
Cây đổ khỉ tan.
Trực thăng buộc phải hạ cánh.
Lê Sinh Huy đích thân dẫn người xuống, cả khoang đáy chật kín vệ sĩ.
Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, thân hình vạm vỡ đang đỡ theo Lâm Liên bị thương ở tay, cúi đầu khom lưng xin lỗi Triệu Thanh Các như thể kẻ dưới. Gương mặt Triệu Thanh Các lạnh băng, không nói một lời.
Tay anh vẫn ghì chặt lấy bờ vai của Trần Vãn. Dù là khi Phương Gián bước ra từ khoang mật hay lúc Lê Sinh Huy lên tiếng, anh vẫn không hề có ý định buông tay.
Cả người anh tràn đầy mùi máu, áo đen đẫm màu đỏ, ánh mắt sắc lạnh, như một Diêm La vừa bước ra từ địa ngục nhuốm máu.
Trần Vãn bị vị Diêm La ấy giữ chặt giữa đám đông, không rõ là bị xách lên hay kéo đi, bàn tay lớn đang siết chặt vai cậu dùng sức không chút nương tay, đau đến tận xương cốt.
Trần Vãn không kêu một tiếng.
Ngón tay của Diêm Vương thỉnh thoảng khẽ run, nhưng Trần Vãn nghĩ có lẽ đó chỉ là ảo giác của mình, vì bàn tay ấy rất vững vàng, có thể bắn trúng vai kẻ khác chính xác từ khoảng cách năm mét trong bóng tối.
Cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Thanh Các, đối phương cũng cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt không có biểu cảm, đen tối lạnh lẽo, sâu thẳm không đáy.
"..."
Cảm nhận được cơn giận dữ cuộn trào bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh, Trần Vãn rất thức thời, ngoan ngoãn như một chú chim cút, mặc cho đối phương khống chế.
Bỗng nhiên, cậu mạnh mẽ vùng khỏi vòng tay giam cầm của Triệu Thanh Các, mặc kệ cánh tay đang chảy máu, chộp lấy khẩu Beretta, chắn trước mặt anh rồi bóp cò.
Tên sát thủ vừa bị tước súng vẫn giấu một con dao sắc bén trong người, nhân lúc không ai chú ý đã vùng thoát khỏi sự áp giải.
Hắn lao về phía Triệu Thanh Các.
Những sát thủ này đều là tử sĩ, vốn không có ý định sống sót trở về. Nếu nhiệm vụ thất bại, mạng của chúng cũng chẳng đáng giá, nhưng nếu hoàn thành, gia đình chúng sẽ nhận được một khoản tiền hậu hĩnh, đủ để chúng liều lĩnh đánh cược cả sinh mạng.
Khoảng cách vẫn còn khá xa, nhưng trong đầu Trần Vãn chợt lóe lên hình ảnh cuộc tấn công ở Ý mấy năm trước, cảnh tượng được báo chí đưa tin khi đó.
Cậu lập tức lao tới, giẫm lên tay kẻ kia, giơ súng, đôi mắt đỏ ngầu: "Tao tiễn mày xuống địa ngục."
"Trần Vãn!"
Phản ứng kích động khiến Trần Vãn không thể dừng lại, bàn tay cũng hơi run.
Khoảng thời gian qua, dưới sự hướng dẫn của Monica, cậu gần như có thể sống như một người bình thường, nhưng vào khoảnh khắc này, mọi nỗ lực đều sụp đổ, cậu lại rơi vào trạng thái cũ.
"Trần Vãn, bình tĩnh." Triệu Thanh Các đá văng tên sát thủ, mạnh mẽ ôm lấy cậu, giọng nói trầm ổn: "Không sao rồi."
"Trần Vãn, tôi không sao."
"Tôi là Triệu Thanh Các, cậu nhìn tôi đi."
"Tôi không sao cả."
Trần Vãn như rơi vào cơn ác mộng, không thể tỉnh lại.
Triệu Thanh Các bao bọc cậu trong vòng tay mình, nhẹ nhàng vỗ lưng, trấn an: "Thả lỏng, tôi ở đây, không sao hết."
Tên sát thủ nhanh chóng bị kéo đi. Một lát sau, Trần Vãn dần khôi phục ý thức, bình tĩnh lại.
Triệu Thanh Các cũng buông tay, không nói thêm gì với cậu.
Lên khoang máy bay, nhân viên y tế kiểm tra vết thương của họ. Triệu Thanh Các bị thương ở một số khớp, còn Trần Vãn bị chấn thương mô mềm ở nhiều chỗ, đầu cũng có vết va đập.
Triệu Thanh Các không ngừng trao đổi với bác sĩ, hỏi kỹ về những điều cần chú ý.
Trần Vãn nhìn anh, mấy lần mấp máy môi định nói nhưng lại thôi.
Nhớ lại cuộc trò chuyện trong khoang mật, lòng cậu chợt trùng xuống như thủy triều rút xa.
Sau khi nhân viên y tế rời đi, Triệu Thanh Các lặng lẽ kiểm tra thuốc và đơn kê, từng món từng món, cực kỳ cẩn thận. Thuốc điều trị vết thương bên ngoài không nhiều, nhưng thuốc an thần lại có đến vài loại.
Trần Vãn chờ một lúc, thấy đối phương vẫn đang chăm chú xem xét, giữa chân mày nhíu lại, cậu khẽ gọi một tiếng: "Triệu Thanh Các."
Cuối cùng, Triệu Thanh Các cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt bình thản, ánh mắt sâu thẳm nhưng lạnh lùng đến vô tình: "Chuyện gì?"
Trần Vãn mím môi, hỏi: "Anh còn muốn nói chuyện với tôi không?"
"Trần Vãn, tôi nói được làm được, chưa bao giờ thất hứa." Đó là lời Triệu Thanh Các từng nói trong khoang mật.
Trần Vãn khựng lại, sau đó gật đầu, nhẹ giọng: "Vậy tôi ra ngoài trước."
Bất ngờ, Triệu Thanh Các đứng dậy, chặn trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, hạ mắt hỏi: "Thấy ấm ức lắm à?"
Trần Vãn sững sờ, lập tức đáp: "Không có."
Đây là lời thật lòng, cậu thực sự không cảm thấy ấm ức, ngược lại, cậu rất hiểu Triệu Thanh Các.
Trần Vãn cũng là một người quản lý, dù quy mô không lớn, nhưng nếu cấp dưới ai cũng như cậu, binh gián, phạm thượng thì tổ chức sẽ chẳng còn quy tắc và kỷ luật gì nữa.
Cậu đã làm thì phải chịu hậu quả, không có ấm ức, chỉ có chút tiếc nuối và không nỡ buông tay.
Không nỡ khi cả hai từ những người quen biết lại trở thành xa lạ, không nỡ hòn đảo Phỉ Linh còn chưa kịp đặt chân đến, không nỡ những cuộc gọi và video có thể thực hiện bất cứ lúc nào...
Những thứ này, đều là kết quả của bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực mà cậu tích góp từng chút một để có được.
Mà sau này, e rằng sẽ không còn nữa.
Nhưng dù vậy, sự an toàn của Triệu Thanh Các vẫn quan trọng hơn.
Nếu làm lại, cậu vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Dù có làm lại bao nhiêu lần, điều không thể thay đổi chính là số phận.
Bảo vệ sự an toàn của Triệu Thanh Các là số mệnh của Trần Vãn.
Cậu luôn tin như vậy.
Triệu Thanh Các tiến gần hơn, ánh mắt chăm chú. Trần Vãn nói mình không thấy ấm ức, nhưng Triệu Thanh Các nhìn thấy đôi mắt cậu rất đen, đen đến mức như thể đã ngập nước. Giọng anh trầm thấp: "Tại sao tôi lại thấy không phải?"
"Không thấy ấm ức." Trần Vãn kiên định nói.
Triệu Thanh Các nhíu mày lạnh lùng, nghiêm túc hỏi: "Trần Vãn, cậu cảm thấy mình sai chưa?"
Trần Vãn đáp rằng mình đã sai, trên mặt có chút áy náy, nhưng lại hoàn toàn không có ý định hối lỗi.
Triệu Thanh Các lạnh giọng vạch trần: "Cậu thấy mình không hề sai."
Khí thế và sự uy nghiêm của anh quá lớn, gương mặt không chút cảm xúc khiến người ta cảm thấy nặng nề.
"Có phải cậu đang nghĩ làm sao tôi thoát ra được không?" Triệu Thanh Các lạnh nhạt chất vấn cậu, "Cậu nghĩ rằng rõ ràng mọi thứ đều kín kẽ, không hề sơ sót, vậy mà tôi vẫn thoát ra ngoài."
"Cậu đang nghĩ lần sau nên làm thế nào để chu toàn hơn, đúng không?"
Trần Vãn cứng đờ người.
Mật mã quả thực là do cậu đặt ngẫu nhiên, Triệu Thanh Các đã thử hàng trăm cách giải trong thời gian ngắn nhất có thể mà vẫn không phá được, chỉ có thể tự an ủi rằng đối phương không biết một điều, sau khi khoang mật đóng lại sẽ kích hoạt chế độ tự hủy.
Cơ chế này được thiết lập nhằm đề phòng khi tàu thám hiểm bị cướp hoặc xâm phạm lãnh hải nước khác, nhằm bảo vệ bí mật địa lý của lãnh thổ.
Nhưng chế độ này có một khoảng thời gian đổi ý là 30 phút.
Có nghĩa là, trong 30 phút đó, Triệu Thanh Các không thể làm gì cả.
Đó là 30 phút bất lực và tuyệt vọng nhất trong cuộc đời anh, một người luôn thuận buồm xuôi gió từ trước đến nay.
"Cậu không cảm thấy mình sai, vậy cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"
Trần Vãn há miệng, cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình vô cùng... thất vọng, vì thế, cậu không dám nói thêm bất cứ điều gì khác.
Cậu cúi đầu, khẽ nói xin lỗi.
Triệu Thanh Các không đáp.
Cậu lại nói lần nữa: "Xin lỗi."
"Xin lỗi."
Dùng cả tính mạng để bảo vệ một người, đổ máu, chịu thương tích đầy mình, rồi cuối cùng vẫn phải nói xin lỗi, trái tim Triệu Thanh Các bất giác siết chặt.
Muốn trừng phạt một kẻ bướng bỉnh như Trần Vãn, anh có hàng vạn cách, nhưng cách hiệu quả nhất chưa bao giờ là trói buộc thể xác hay giáng xuống đòn roi.
Mà là đánh thẳng vào lòng cậu.
Triệu Thanh Các là kẻ hiểm ác, một khi nhìn thấu điểm yếu của Trần Vãn, anh sẽ như nắm giữ quyền lực tối cao.
Kẻ được thiên vị vĩnh viễn sẽ có chỗ dựa để ỷ lại, chỉ cần một câu nói tổn thương là đủ khiến Trần Vãn đau lòng thật lâu.
Nhưng Triệu Thanh Các cúi xuống, nhìn chăm chú vào bàn tay phải vì anh mà đổ không ít máu, lòng lại dâng lên một cơn chua xót.
Có lẽ chẳng ai biết, một người luôn có thù tất báo như anh, vậy mà khi kéo Trần Vãn ra khỏi họng súng, trong lòng lại chỉ có sự may mắn.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức Trần Vãn bắt đầu cảm thấy khó thở, cơn bệnh dường như sắp tái phát, Triệu Thanh Các mới mở lời: "Trần Vãn."
"Có thể đối xử tốt với bản thân một chút không?"
Trần Vãn sững người.
Trác Trí Hiên cũng từng hỏi cậu câu này, có thể đối xử tốt với bản thân được không.
Cậu không hiểu tại sao ai cũng hỏi cậu như vậy, ý thức cậu hơi trì trệ, nhưng vẫn giống như lần trước, trả lời: "Tôi không có đối xử tệ với bản thân."
Đây là lời thật lòng, Trần Vãn thực sự không cảm thấy mình tệ bạc với chính mình. Cậu đã dốc toàn lực để bảo vệ điều quan trọng nhất đối với mình, cảm thấy may mắn, cũng không có gì hối tiếc.
"Vậy sao?"
Triệu Thanh Các nhìn xuống, đôi mắt vừa đen vừa sâu, như đang thẩm vấn cậu: "Nếu cậu không đối xử tệ với bản thân, vậy tại sao lại để khoang mật lại cho tôi?"
Trần Vãn cứng đờ, máu trong người từ đầu ngón tay dần trở nên lạnh ngắt.
Từ tư thế đến khí thế, Triệu Thanh Các hoàn toàn áp đảo cậu, ánh mắt anh sắc bén như mũi dao, găm thẳng vào đáy mắt Trần Vãn, từng chữ từng câu cảnh cáo: "Đừng nghĩ đến việc nói dối tôi thêm lần nữa."
"Đến nước này rồi mà cậu vẫn nói dối thì giữa chúng ta thực sự không còn gì để nói nữa."
Ánh sáng trong mắt Trần Vãn hoàn toàn vụt tắt.
Triệu Thanh Các đã biết.
Những năm tháng che giấu, cẩn thận che đậy, đến cuối cùng, tất cả đều sụp đổ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số suy nghĩ lướt qua tâm trí Trần Vãn, nỗi buồn ập đến, không thể kìm nén.
Giọng Triệu Thanh Các không còn nghiêm khắc như trước, nhưng vẫn đầy áp bức: "Nói đi, trả lời câu hỏi."
Hôm nay anh nhất định phải có được một câu trả lời.
Triệu Thanh Các giống như đang phân tích dữ liệu, lần lượt liệt kê từng bằng chứng mà mình nắm trong tay: "Cậu để lại con đường sống duy nhất cho tôi."
Trần Vãn im lặng, ánh mắt Triệu Thanh Các lướt từ cánh tay cậu đến bờ môi, rồi dừng lại ở đôi mắt, mọi biểu cảm dù nhỏ nhất trên gương mặt Trần Vãn đều bị anh thu vào tầm mắt.
"Ngay cả số đạn ít ỏi còn lại, cậu cũng cố nhét vào tay tôi."
Trần Vãn rũ mắt xuống, cả người như một nhành trúc mảnh khảnh lay động trong gió, toát ra sự tĩnh lặng chết chóc.
Khí thế của Triệu Thanh Các áp đảo mọi thứ, giọng điệu trầm ổn nhưng đủ sức khiến người ta sụp đổ: "Thà chấp nhận cắt đứt quan hệ, cũng muốn hy sinh bản thân để bảo vệ tôi?"
Mỗi câu hỏi của anh như một tảng đá nặng trĩu, nhấn chìm trái tim Trần Vãn từng chút một.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, rõ ràng đến mức nếu muốn nói dối, chính cậu cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc và nực cười.
Triệu Thanh Các như vị thẩm phán ngồi trên cao, ánh mắt lạnh lùng, lý lẽ sắc bén, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tận đáy linh hồn Trần Vãn.
Cậu giống như một tên trộm lẻn vào trái tim Triệu Thanh Các, một tội nhân mưu tính đã lâu để đến gần anh, mọi tội trạng không cách nào chối cãi.
Triệu Thanh Các như đã hạ quyết tâm phải ép cậu thừa nhận ngay tại đây, anh nhìn sâu vào đôi mắt Trần Vãn, nhẹ giọng nói: "Trần Vãn, cậu thích tôi à?"
Lời tác giả:
Nhìn thì có vẻ ngầu lắm (X)
Nhưng thực ra đang căng thẳng chết đi được (✔)