Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ
Chương 53: Đừng giở trò, Trần Vãn
Trần Vãn hết sức kiềm chế, ánh mắt chỉ dừng trên gương mặt anh, không dám nhìn xuống. Nhưng cơ thể Triệu Thanh Các dù ở bộ phận nào cũng đều có sự hiện diện mạnh mẽ, dù vẻ ngoài trông rất điềm tĩnh, nhưng thực chất trong đầu Trần Vãn đã sớm quay cuồng.
Triệu Thanh Các đi chân trần dọc bờ nước, Trần Vãn sải bước nhanh hơn để lấy giày giúp anh, cúi xuống đặt chúng cạnh chân anh.
Triệu Thanh Các từ trên cao nhìn xuống, thấy dáng vẻ phục tùng của Trần Vãn bèn kéo cậu đứng dậy. Anh tự mang giày, nhưng bàn tay vẫn giữ lấy cánh tay Trần Vãn, khiến chỗ bị nắm lấy vừa ấm vừa ẩm ướt.
Lo lắng anh bị nhiễm lạnh, hơn nữa trên con đường nhỏ này thỉnh thoảng có người làm qua lại, Trần Vãn lấy một chiếc khăn tắm trắng, mở rộng ra, nói: "Phủ lên người nhé?"
Triệu Thanh Các nhăn mũi, có vẻ hơi phiền phức, nhưng Trần Vãn vẫn giữ nguyên tư thế dang tay đợi anh. Cuối cùng, anh hơi nghiêng người về phía trước, Trần Vãn liền phản ứng, giơ khăn lên phủ lên vai anh.
Tay cậu vòng qua lưng Triệu Thanh Các từ phía trước, tạo ra một ảo giác như đang ôm lấy anh.
Triệu Thanh Các cúi thấp đầu, trông như một con mèo lớn trầm mặc, ngoan ngoãn để mặc cho Trần Vãn sắp xếp.
Những lọn tóc ướt chạm vào má và vành tai Trần Vãn, từng giọt nước nhỏ xuống vai cậu, từng giọt, từng giọt.
Trần Vãn nín thở, cố kiềm chế nhịp tim đập loạn vì sự k1ch thích này, nụ cười vốn tự tin cũng nhạt đi đôi chút.
Không phải do cậu tự tưởng tượng, mà thực sự Triệu Thanh Các có sức hấp dẫn khó cưỡng. Khi còn trẻ, anh chưa có sự bí ẩn và uy nghiêm như bây giờ, đã từng có người ví von anh là "nam người mẫu trên bàn đàm phán".
Sau khi phủ khăn xong, Trần Vãn giúp anh lấy những món đồ mang theo rồi cùng nhau quay về biệt thự.
Trong khu biệt thự có nhiều người làm hơn, nhưng Triệu Thanh Các vẫn điềm nhiên, không bận tâm đ ến ai.
Trần Vãn tiễn anh đến cửa, Triệu Thanh Các hỏi: "Vào trong không?"
Trần Vãn rất muốn, nhưng vẫn lắc đầu: "Trễ rồi, sáng mai tôi còn phải ra biển với Phương Gián."
Tàu thám hiểm và tàu không người lái sẽ cập đảo vào rạng sáng, sáng mai phải thực hiện đợt thu thập dữ liệu toàn diện nhất, khối lượng công việc rất lớn, phải xuất phát từ sớm.
Triệu Thanh Các chỉ nói: "Ngủ ngon, Trần Vãn."
"Ngủ ngon, Triệu Thanh Các."
Chờ anh vào nhà rồi, Trần Vãn mới quay về phòng mình, khóa chặt cửa phòng tắm, nhìn vào gương với ánh mắt vừa tự trách vừa bất lực.
Tiếng nước vang lên, có người dường như chìm đắm trong cơn mê hoặc đau khổ cùng cực mà khẽ gọi một cái tên: "Triệu Thanh Các..."
.
Ngày cuối cùng ở Đảo Đinh, tàu thám hiểm ra khơi. Thời tiết hôm nay tốt hơn hôm qua, gió và sóng không quá mạnh.
Tàu thám hiểm không quá lớn, nhưng rất nổi bật trên biển. Lê Sinh Huy đã bố trí thêm người để Triệu Thanh Các sai bảo, dù thuộc hạ của anh đều là tinh anh, nhưng họ vẫn không quen thuộc với vùng biển này.
Hành trình hôm nay dài gấp hai, ba lần hôm qua, đi qua nhiều cảng, bến tàu và các bộ lạc. Để đảm bảo chuyến đi suôn sẻ, Lê Sinh Huy còn đề nghị để một trong những trợ thủ đắc lực nhất của mình là Lâm Liên đi cùng. Người dân các bộ lạc nhìn thấy Lâm cũng như nhìn thấy Lê, sẽ không gây cản trở hay khó dễ.
Không biết Triệu Thanh Các đã hứa hẹn lợi ích gì với Lê Sinh Huy, nhưng sau cuộc mật đàm trong phòng trà, đối phương có vẻ như đã thần phục trước anh.
Triệu Thanh Các cũng đón nhận thiện ý này, lấy chiến lược "xa thì giao thiệp, gần thì tấn công" để đối phó. Đảo Đinh không đủ tiềm lực để trở thành mối đe dọa, nên anh sẵn sàng dùng chính sách mềm dẻo để đạt được lợi ích song phương.
Trần Vãn không có ý kiến gì, mấy trợ thủ thân cận của Lê Sinh Huy đã bị cậu điều tra kỹ đến tận mười tám đời tổ tiên.
Tàu thám hiểm là dự án lớn nhất của Minh Long trong những năm gần đây, chỉ sau Kình Hạm số 17. Nó là thành quả hợp tác nghiên cứu giữa Minh Long và nội địa, được sản xuất trong nước, đánh dấu bước tiến mới trong giao lưu và hợp tác khoa học của hai bên. Con tàu này không chỉ gây chấn động khu vực châu Á – Thái Bình Dương mà còn thu hút sự chú ý trên toàn thế giới.
Biển lặng sóng yên. Sau khi Phương Gián hoàn thành mục tiêu thu thập dữ liệu cuối cùng, tàu thám hiểm quay đầu trở về. Trần Vãn nhớ ra sáng mai cậu và Triệu Thanh Các sẽ cùng đến bãi biển số 19, cũng chính là đảo Phỉ Linh, trong lòng không khỏi dâng lên chút mong chờ và háo hức.
Hai tiếng sau, tàu thám hiểm phát ra tín hiệu cập bờ, tiếng động cơ hôm nay có vẻ lớn hơn bình thường một chút.
Triệu Thanh Các đang lắng nghe Phương Gián trình bày về kế hoạch san lấp lớp đá biển, Trần Vãn vẫn kiểm tra chênh lệch năng lượng thủy triều theo dữ liệu giám sát thực tế. Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cậu hơi nheo mắt lại.
Tàu đã phát ra tín hiệu cập bờ, nhưng mũi tàu lại không hề chuyển hướng, nếu cứ tiếp tục, họ sẽ tiến vào vùng dòng chảy ngầm nguy hiểm.
Một linh cảm xấu dâng lên từ tận đáy lòng. Trần Vãn không lên tiếng cảnh báo ai, chỉ lặng lẽ đặt tay lên khẩu Beretta bên hông rồi đi đến cửa sổ quan sát.
Lâm Liên, người đã túc trực trên boong suốt cả ngày dường như cũng phát hiện điều bất thường, khẽ gật đầu ra hiệu cho cậu.
Là Lê Gia Minh!
Những lợi ích mà Triệu Thanh Các đã hứa với Lê Sinh Huy trong những ngày qua gần như đã đẩy Lê Gia Minh vào bước đường cùng. Họ vẫn luôn đề phòng, nhưng không ngờ lại để xảy ra sơ suất vào ngày cuối cùng.
Trần Vãn nhanh chóng rà soát lại tất cả các mắt xích, nhưng không thể tìm ra vấn đề đã phát sinh từ đâu.
Hôm nay, tàu của họ chỉ cập bờ một lần, mọi vị trí trên tàu đều có người canh giữ.
Người của Lê Gia Minh rất thông minh. Hiện tại, tàu đang ở một vịnh hẹp có tín hiệu yếu nên mọi người khó nhận ra hướng di chuyển thực sự có đang tiến về phía bờ hay không.
Nhưng Trần Vãn là người đã lớn lên từ chốn giết chóc ở Tiểu Lãm Sơn, cậu có bản năng nhạy bén và cảnh giác cực cao với nguy hiểm.
Cậu bước đến bên Triệu Thanh Các, chỉ cần một ánh mắt, đối phương lập tức hiểu ngay tình hình.
Triệu Thanh Các không nói thêm một lời thừa thãi, lập tức ra lệnh đưa Phương Gián xuống khoang ngầm. Đội vệ sĩ đi cùng được trang bị đầy đủ, có cả người của Triệu Thanh Các lẫn Lê Sinh Huy. Nhưng bây giờ, không ai biết trong số đó đã có bao nhiêu người thuộc về phe khác.
Họ ở trong sáng, còn kẻ địch ẩn trong bóng tối.
Tàu vẫn đang trôi giữa đại dương. Thời tiết thay đổi, mà tàu lái lại nằm trong tay đối phương.
Triệu Thanh Các không để lộ bất kỳ biểu cảm khác thường nào, vừa liên lạc với trợ lý vừa gửi tọa độ hiện tại cho Lê Sinh Huy, sau đó kéo Trần Vãn vào một khu vực cần xác nhận danh tính bằng nhận diện khuôn mặt mới có thể mở cửa.
Trần Vãn lập tức kéo ngược anh lại, giọng nói trầm thấp nhưng vẫn vững vàng: "Triệu Thanh Các, anh vào khoang mật đi."
Khu vực xác nhận danh tính chỉ tạm thời an toàn, nhưng nếu Lâm Liên không thể ngay lập tức tìm ra và xử lý người của Lê Gia Minh thì toàn bộ hệ thống trên tàu đều có thể bị phá hoại.
Dù tàu thám hiểm chỉ là một tàu khoa học cỡ trung bình, nhưng hiệu suất tổng hợp của nó cực kỳ mạnh mẽ. Nó có thể thực hiện neo ảo, trạm hải dương sâu, tuần tra định vị thẳng đứng, quét đo biển đa sóng cùng nhiều hoạt động khảo sát dưới đáy biển khác. Hơn nữa, nó còn được trang bị khoang mật.
Khoang mật này giống như một "con tàu Noah" khẩn cấp, có khả năng chống nhiệt độ thấp, chịu áp suất cao. Đừng nói đến đạn, ngay cả khi có bom nổ trên tàu thì nó cũng sẽ không bị tổn hại.
Trong tình huống khẩn cấp, khoang mật có thể tự động tách khỏi tàu mẹ và giữ ở độ sâu dưới 50 mét, duy trì hoạt động trong 72 giờ ngay cả khi gặp bão tố trên biển, đồng thời được trang bị hệ thống định vị, đủ để chờ viện trợ.
Nhưng loại khoang này được chế tạo từ vật liệu áp lực cao hoàn toàn kín, vững chắc nhưng cực kỳ kín khí, tỷ lệ lưu trữ oxy thấp. Hơn nữa, khoang này đã nằm dưới mặt biển, nếu cả hai người cùng vào, họ sẽ không thể trụ nổi cho đến khi máy bay cứu viện của Lê Sinh Huy tới.
Thông thường, một con tàu chỉ được trang bị một hoặc hai khoang mật, nếu nhiều hơn sẽ ảnh hưởng đến các chức năng vận hành chính của tàu.
Triệu Thanh Các nhìn cậu hai giây, nói: "Cậu đưa tôi qua đó."
Thấy Triệu Thanh Các không tranh luận với mình, Trần Vãn thở phào nhẹ nhõm, hộ tống anh xuống khoang dưới mực nước biển.
Cửa khoang an toàn vừa mở ra, người phía sau đột ngột đẩy mạnh Trần Vãn vào trong. Cậu phản ứng cực nhanh, dùng súng chặn lấy khung cửa, không để nó đóng lại hoàn toàn.
Cậu đã lường trước điều này.
Đáng tiếc, Trần Vãn hiểu rất rõ Triệu Thanh Các, mà Triệu Thanh Các cũng hiểu cậu không kém.
Triệu Thanh Các hoàn toàn không bất ngờ khi cậu đề phòng. Trên boong tàu, những rung động bất thường bắt đầu vang lên, Triệu Thanh Các rút ra một khẩu Colt Python.
Tay anh vốn lớn, súng cũng toát lên vẻ uy mãnh, chỉ một động tác đã dễ dàng hất khẩu Beretta nhỏ gọn của Trần Vãn sang một bên. Giọng anh bình tĩnh nhưng đầy uy lực: "Trần Vãn, tôi không muốn chĩa súng vào cậu. Cậu đã nói sẽ nghe lời, lúc này đừng khiến tôi tức giận."
Tàu thám hiểm có hai khoang mật. Một cái đã dành cho Phương Gián – người không có sức chống cự, cái còn lại, Triệu Thanh Các tự ý quyết định dành cho Trần Vãn.
Trớ trêu thay, Trần Vãn cũng tự ý quyết định dành nó cho Triệu Thanh Các.
Trên trần vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Triệu Thanh Các dùng một tay kẹp chặt cổ tay Trần Vãn như xích sắt, cằm khẽ nâng lên, giọng ôn hòa nhưng ra lệnh: "Vào đi."
Đồng thời, anh dùng tay còn lại kéo lấy sợi thừng bên tàu, trói chặt cổ tay Trần Vãn vào cột, hoàn toàn không cho cậu cơ hội phản kháng.
"Dù có nghe thấy gì cũng không được ra ngoài." Giọng điệu Triệu Thanh Các không quá gay gắt, nhưng khí thế áp đảo.
"Triệu Thanh Các," Trần Vãn gọi anh lại, nâng đôi tay bị trói chặt vào cột, bình tĩnh nói: "Anh buộc chặt quá, tôi không với tới nút điều chỉnh nhiệt độ."
Nếu tình hình xấu đến mức khoang an toàn phải tách khỏi tàu, thời gian trôi dạt trên biển sẽ không thể đoán trước. Nếu trôi đến khu vực có băng trôi thì cần phải tăng nhiệt độ trong khoang, ít nhất phải đảm bảo người bên trong có không gian cử động tối thiểu.
"Đừng giở trò, Trần Vãn." Triệu Thanh Các cảnh cáo bằng giọng nhàn nhạt, nhưng vẫn quay lại, nới lỏng sợi dây một chút, để cậu có thể di chuyển trong không gian chật hẹp.
Triệu Thanh Các vô cùng cẩn trọng, sức tay lớn đến mức gần như không để lại chút cơ hội nào cho Trần Vãn phản kháng.
Dù Trần Vãn đánh nhau từ nhỏ, nhưng thể lực và thể trạng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Triệu Thanh Các.
Triệu Thanh Các sợ cậu phản kích nên cố tình áp sát. Khoảng cách gần đến mức Trần Vãn có thể nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh mẽ trong lồ ng ngực.
Trần Vãn không có vẻ gì là muốn phản kháng, chỉ cụp mắt xuống, giọng nhẹ nhàng: "Triệu Thanh Các, tôi thấy cổ tay hơi đau."
Triệu Thanh Các khẽ nhíu mày. Rõ ràng giọng điệu của Trần Vãn không có chút nũng nịu nào, nhưng anh vẫn cảm thấy như cậu đang làm nũng.
"Im lặng." Giọng Triệu Thanh Các trầm xuống.
Anh không muốn để Trần Vãn nói thêm gì nữa, bởi vì sẽ dễ dàng làm rối loạn suy nghĩ của anh.
Thấy cổ tay trắng trẻo của Trần Vãn thực sự bị siết đến mức hằn lên vết đỏ, sắc mặt Triệu Thanh Các không hề dao động, nhưng vẫn hơi nới lỏng dây thêm một chút.
Trần Vãn không tiếp tục lên tiếng, cũng không phản kháng, như thể đã chấp nhận việc mình thua kém về sức mạnh. Cậu bình tĩnh lại, hỏi: "Lát nữa anh định ra ngoài bằng đường nào?"
Triệu Thanh Các không đáp, chỉ cúi đầu, tiếp tục siết chặt dây trói.
Cậu tiến sát lại gần, nói nhỏ: "Đi từ mạn phải tàu đi, thang thoát hiểm bên đó kín đáo hơn."
Triệu Thanh Các hơi ngửa người ra sau, cúi đầu chỉnh dây, không nhìn cậu, chỉ ậm ừ một tiếng, xem như chấp nhận ý kiến.
Lúc anh đang thắt chặt nút dây cuối cùng, Trần Vãn dặn dò thêm mấy câu, nhưng Triệu Thanh Các không muốn nói chuyện với cậu nữa nên không đáp lời.
"Anh nghe rõ tôi nói gì chưa?" Đột nhiên, Trần Vãn đặt tay lên mu bàn tay Triệu Thanh Các, khẽ kéo một cái, lòng bàn tay cậu mềm mại, nóng rực, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua da Triệu Thanh Các.
Cảm giác này quá mơ hồ, không rõ ràng, giống như bị quấy nhiễu. Triệu Thanh Các nhíu mày, định lên tiếng bảo cậu đừng giở trò, nhưng ngay giây tiếp theo, sợi dây thừng trên đốt ngón tay đột nhiên trượt khỏi tay cậu.
Chỉ trong tích tắc, dây thừng bị một lực kéo khéo léo quấn thành một vòng, trói chặt lấy cổ tay của chính anh.
Ánh mắt Triệu Thanh Các tối sầm lại.
Vừa nói chuyện, Trần Vãn đã lặng lẽ tháo dây, rồi cướp đi nó.
Về thể lực và sức ép cận chiến, Trần Vãn không thể so với Triệu Thanh Các, người được huấn luyện bài bản từ nhỏ. Nhưng nói về mánh khóe ngầm và trò bẩn thì Triệu Thanh Các hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.
Những thứ Trần Vãn học được so với Triệu Thanh Các, còn bẩn thỉu hơn nhiều.
Lời tác giả:
Tàu thám hiểm khoa học có tham khảo một chút từ tàu "Thẩm Khoát" và "Trương Khiên", nhưng cũng có một số thiết lập riêng.