Hôm Nay Bạn Đã Crush Chưa

Chương 9

Camus từng nói: Năm bốn mươi tuổi, chúng ta sẽ chết vì viên đạn chính mình bắn vào tim năm hai mươi tuổi.  

Chu Chanh không ngờ năm mười chín tuổi mình lại nhục vì phương pháp “đánh dấu và bắt lại”1 chỉ chiếm chưa đến năm trang giấy trong sách giáo khoa cấp ba.  

Tình hình rất rõ ràng, Tống Uẩn chính là con cá to bị cô thả ra khỏi ao rồi câu lại!  

Trong vòng nửa phút ngắn ngủi, đầu óc Chu Chanh lóe lên hơn mười phương án an toàn. Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc nhảy khỏi một chiếc xe buýt đang chạy hết tốc lực, thức trắng đêm tạo bệnh án tai nạn giao thông gây mất trí nhớ, hoặc dùng một nụ hôn mạnh mẽ để dập tắt cơn giận của cậu… 

Cuối cùng, ánh mắt Chu Chanh dừng lại trên đôi môi đầy đặn của Tống Uẩn hai giây. Sau khi dao động một lát, cuối cùng cô quyết định bỏ qua.  

Cô lùi về sau nửa chỗ ngồi, hơi né khỏi vùng “xâm lấn” của cậu, trong lòng sắp xếp câu từ rồi chậm rãi đẩy điện thoại trả lại: “Không cần quét đâu, trước đây chúng ta từng thêm bạn bè rồi mà.”

Đối phương không phản ứng, cô ngước lên nhìn cậu, ậm ừ giải thích: “Chẳng phải trước đây chúng ta nói chuyện… Không mấy suôn sẻ sao? Thật ra, tôi vẫn luôn thấy hối hận. Đúng lúc hôm đó gặp cậu ở mật thất nên tôi giả vờ như không nhận ra, xem như bắt đầu lại từ đầu mà…”

Sau khi im lặng một lát, Tống Uẩn mở miệng: “Ý cậu là, ngay từ đầu cậu đã nhận ra tôi rồi?”

Chu Chanh không nghĩ ngợi gì: “Tất nhiên! Cậu đẹp trai tới độ có độ nhận diện như thế cơ mà, làm sao tôi không nhận ra được chứ!”

Tống Uẩn nhếch nở nụ cười không hề ấm áp: “Thật sao.”

“Tôi thừa nhận quan điểm tình yêu của mình đúng là hơi có vấn đề. Cậu cũng biết mẹ tôi đấy, từ nhỏ bà đã nhồi nhét vào đầu tôi mấy quan niệm tình cảm sai lầm, tôi còn nhỏ nên đương nhiên không tránh khỏi bị ảnh hưởng.” Chu Chanh cứ thế thoải mái ném cái “danh” đi, thái độ chân thành như thể đang thành thật phân tích chấn thương tâm lý thời thơ ấu: “Nhưng cậu yên tâm, tôi chắc chắn không phải loại người tồi tệ bắt cá hai tay đâu! Tôi đã hối cải rồi, năm nay tôi chỉ thêm mỗi mình cậu vào WeChat thôi! Tôi thề đấy!”

Cô giơ tay phải lên thề son sắt, ánh mắt kiên định trong trẻo. Đúng là nhìn thế này thì rất khó khiến người ta nghi ngờ sự chân thành của cô.

Dường như Tống Uẩn cũng đã bị cô cảm động, cậu cất điện thoại vào túi, sắc mặt dịu đi đôi chút. 

Cậu nói: “Vậy cậu còn nhớ cậu thêm WeChat của tôi ở đâu không?”

Bộ não Chu Chanh chưa bao giờ hoạt động nhanh đến thế, cô lập tức rút ra từ khóa “khu trường ở phía đông thành phố”, sau đó trả lời chắc nịch: “Năm nhất, cậu đến đây học Đảng, Tôi… Tôi chặn cậu lại để xin WeChat!”

Nghe vậy, Tống Uẩn cúi đầu lặng lẽ mỉm cười.

Cậu vừa cười, trái tim Chu Chanh đã yên tâm được nửa: Ổn rồi.

Lúc này, tiếng chuông thông báo xe buýt đến trạm vang lên, sắp tới ký túc xá nam rồi.

Tống Uẩn đứng dậy: “Tôi về trước đây.”

Chu Chanh nắm tay áo Tống Uẩn, ngóng trông ngước lên nhìn cậu: “Vậy cậu còn giận không? Ngày mai vẫn cùng đi đón sinh nhật cùng tôi chứ?”

Tống Uẩn đưa ô cho cô, giọng điệu bình thản: “Tất nhiên, đã hẹn rồi mà.”

“Ừm ừm!” Chu Chanh dùng sức gật đầu, ánh mắt rạng rỡ trở lại. Lúc này, Chu Chanh mới để ý cậu chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng bên trong, thế là cô chỉ vào chiếc áo len trên chiếc ghế bên cạnh: “Cậu mau mặc áo vào đi, ngoài trời lạnh lắm, sẽ bị cảm đấy.”

“Không cần, cậu cứ xử lý đi.” Tống Uẩn liếc chiếc áo len lần cuối, rồi lướt qua cô đi xuống hai bậc thang, đứng ở cửa sau.

Xe buýt đã vào trạm BRT, Chu Chanh đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Chúng ta còn chưa hẹn địa điểm ngày mai gặp mà.”

“Cậu quyết định đi, rồi nhắn qua WeChat cho tôi.” Cửa xe mở ra, trước khi bước xuống, Tống Uẩn nghiêng đầu nhìn cô: “Tài khoản phụ tối nay sẽ xóa, nhớ nhắn cho tôi qua tài khoản chính.”

Chu Chanh sững người, trơ mắt nhìn cậu bước xuống trạm, bóng lưng đen nhanh chóng hòa vào đêm mưa mịt mờ.

“…”

*

Đã biết: Trong danh bạ WeChat của Chu Chanh, bao gồm cả người thân, bạn bè, dân bán qua wechat, dân mua hàng hộ thì tổng cộng có 983 người. Tống Uẩn là một trong số đó. Hỏi: WeChat của Tống Uẩn là tài khoản nào? 

Chu Chanh đeo chiếc “mặt nạ đau khổ” lên, nằm lăn lộn trên thảm yoga.

Tiểu B bày tỏ sự thương cảm trước tình cảnh của cô, thò đầu từ giường tầng trên xuống hỏi: “Cậu ấy không cho cậu xem mã QR à? Không thấy tên tài khoản sao?”

Chu Chanh thở dài: “Bị cắt hết rồi, cậu ấy cố ý mà.”

Tiểu B vẫn thấy không thể tin nổi: “Cậu thật sự không có chút ấn tượng nào à? Phản ứng cậu ấy lớn như thế, chắc chắn không phải chỉ là bạn bè trên danh bạ, ít nhất cũng phải từng nhắn tin chứ?”

Chu Chanh ai oán quay sang, cô bạn lập tức im miệng. Thôi được rồi, hồi năm nhất vì nóng lòng muốn thoát kiếp FA, nên tiêu chuẩn “nhắn tin” đúng là hơi thấp thật.

Tiểu A tiếp lời: “Thế nâng tiêu chuẩn lên, từng đi ăn với nhau thì sao?”

Chu Chanh nhíu mày: “Đã đi ăn cùng rồi, sao tớ có thể không nhớ được cậu ấy chứ? Cậu ấy đẹp trai cỡ tuyệt phẩm thế này cơ mà!”

“…” Tiểu A nghẹn lời: “Cậu ghê quá. Có khi nào tại cậu sến súa quá nên cậu ấy tự rút lui không?”

“Không thể nào.” Chu Chanh cực kỳ tự tin: “Từ nhỏ đến lớn chỉ có tớ đá người ta, chứ tớ chưa từng bị ai đá cả!”

“Lộ nguyên hình lại còn nhục ra đấy rồi còn tự hào gì nữa.”

Chu Chanh: “…”

Cô ôm con lăn ống xốp lăn thêm nửa vòng, sau đó phân tích: “Lúc ở bên nhau tớ cũng đâu có giả vờ ngây thơ gì đâu, chắc chắn cậu ấy cảm nhận được kinh nghiệm yêu đương của tớ rất phong phú rồi. Nên tớ nghĩ cậu ấy không giận vì phát hiện tớ là ‘bà hoàng biển cả’ mà nhiều khả năng là vì tớ không nhớ ra cậu ấy, làm tổn thương lòng tự tôn của cậu ấy.”

Vì vậy, phương án xử lý khủng hoảng của cô là khẳng định sự hiện diện của cậu trong trí nhớ của mình, tiện thể tung thêm một cú “nhớ mãi không quên ắt sẽ có hồi đáp”, quả nhiên hiệu quả rõ rệt.

Chỉ là không ngờ quả báo nhãn lồng, cuối cùng lại bị lời nói dối của chính mình “phản đòn”. 

Lúc này tiểu C vừa lau tóc vừa bước ra từ phòng tắm, cô bạn đề xuất một ý kiến sáng suốt: “Không phải cậu thường thêm ghi chú dựa theo ấn tượng của mình với họ à. Thử đặt mình vào cảm giác lần đầu gặp Tống Uẩn đi, tưởng tượng lại xem nếu là cậu của một năm trước thì sẽ ghi chú gì cho cậu ấy.”  

Mắt Chu Chanh sáng rực lên, chắp hai tay lại: “Ý kiến hay!”  

Nửa phút sau, Chu Chanh tràn đầy tự tin nhập “trai đẹp” vào. Hàng loạt danh sách dày đặc hiện lên: Trai đẹp tiệm tạp hóa, trai đẹp sân vận động, trai đẹp tòa quang học, trai đẹp thư viện, trời đất ơi còn năm sáu bảy tám chín mười người nữa.  

Chu Chanh: “…”  

Xin lỗi, cô đã hoàn toàn không nhận ra hai chữ “trai đẹp” nữa rồi. Nghĩ lại thì đúng là địa vị của Tống Uẩn không hề tầm thường. Cậu ấy không phải “trai đẹp” mà là “trai đẹp siêu đẹp trai”!  

Tiểu A khó nói lướt nhìn: “Tớ không biết nên chê trình độ văn chương nghèo nàn của cậu, hay là cái tài xin WeChat trăm phát trăm trúng kia nữa. Tóm gọn lại một câu: Đáng đời cậu!”  

“… Mẹ tớ dạy mà, thả lưới rộng, chọn lọc kỹ.”  

Chu Chanh không chịu thua, cô gãi đầu gãi tai rồi nghĩ một lúc lâu, lần này nhập “crush”.  

Danh sách người liên hệ hiện ra ít hơn, chỉ có một cái tên.  

Tiểu B tò mò hỏi: “Địa vị người anh em này cao ghê, ai thế? Có phải Tống Uẩn không?”  

Chu Chanh nhìn danh sách, ánh mắt phức tạp lắc đầu: “Không phải, là bạn trai cũ.”  

Nói đến đây, dù cô kết bạn với rất nhiều trai đẹp, nhưng người đủ để gọi là “crush” thì cũng chỉ có hai người.  

Tống Uẩn thì nhờ nhan sắc, còn bạn trai cũ thì khác, cậu ấy từng là anh hùng cứu mỹ nhân.  

Hôm đó, cô đạp xe từ thư viện về ký túc xá, thời gian đã khá muộn rồi, trên đường có đoạn đèn đường bị hỏng. Cô đi men theo mép đường, đến khi phát hiện trong bóng tối đột nhiên lòi đâu ra cái cong cong thì đã muộn. “Rầm” một tiếng đâm vào, cả một hàng ống nhôm đặt sai quy định bị cô làm đổ, mà bản thân cô cũng bị xe hất văng ra.  

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi tỉnh táo lại thì cô đã nằm sõng soài trên đất. Khuỷu tay, mu bàn tay và cả chân đều chảy máu. Cô nhịn đau, chống xe đứng dậy. Đứng dậy rồi Chu Chanh mới phát hiện vạt sau chiếc váy bị rách một đường rất dài, còn bị kẹp trong đống ống nhôm chồng lên nhau, mãi không kéo ra được.  

Đang lúc đầu óc đang rối bời, đột nhiên một bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng vươn ra đỡ lấy tay lái xe, một bàn tay khác cầm lấy vạt váy của cô. Dường như người ấy ngẩng đầu nhìn cô: “Xé được không?”  

Vì váy bị kẹp nên Chu Chanh đứng không vững, cô xấu hổ che lấy chỗ rách phía sau, gật đầu.  

Anh chàng mạnh tay xé một cái, để lại một đoạn vải nhỏ kẹp trong khe ống nhôm.  

Chu Chanh thở phào nhẹ nhõm, lùi lại nửa bước rồi cảm ơn anh chàng.  

Cô chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay rộng thùng thình, không có áo khoác để che đi bên chân nhếch nhác. Ánh mắt cô rơi vào chiếc áo khoác mỏng trên người nam sinh.  

Nam sinh không nói gì, lập tức cởi áo khoác đưa cô che tạm.  

Chu Chanh buộc tay áo quanh eo xong, vừa định cảm ơn thì lại thấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu anh chàng, mắt cô sáng rực.  

Nam sinh: “…”  

Cuối cùng, nam sinh lại lấy thêm một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng ở trong túi ra đưa cho cô.  

Nam sinh không nói nhiều lắm, chỉ đỡ cánh tay cô đưa về ký túc xá. Chiếc xe đạp của Chu Chanh thì để ở cạnh bên chỗ ống nhôm, miễn cưỡng đảm đương nhiệm vụ chắn đường.  

Ánh đèn đêm trên con đường lớn trong trường không sáng lắm, chiếc bóng mờ mờ của hai người in trên mặt đất lúc dài lúc ngắn theo bước đi. Nam sinh cao hơn cô một cái đầu, cái bóng cũng dài hơn hẳn.  

Lòng bàn tay anh chàng đó nóng hổi, nắm chặt lấy cánh tay cô, khiến trái tim Chu Chanh trong màn đêm tĩnh lặng bắt đầu rộn ràng. Đi qua phòng bảo vệ trước khu ký túc, Chu Chanh giả vờ vô tình quay đầu, cô thấy dưới vành mũ lưỡi trai là đôi kính gọng đen và đường cằm sắc nét.  

Cô quản lý ký túc xá vừa hay đang chuẩn bị đóng cửa, thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô thì hốt hoảng chạy vào phòng tìm thuốc đỏ.  

Nam sinh gật đầu chào cô rồi quay lưng rời đi.  

Chu Chanh nhảy lò cò vài bước, lời định nói suốt quãng đường đang chực bật ra thì anh chàng ấy lại dừng bước, quay đầu, đứng ở vài bậc thềm phía dưới.  

Chu Chanh đột nhiên có linh cảm, thế là cô im lặng.  

Cô nghe thấy nam sinh nói: “Chúng ta từng học vài buổi học Đảng chung.”  

Chu Chanh chớp mắt, cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, cuối cùng cũng chỉ ghép được người trước mắt với nam sinh đeo kính gọng đen ngồi trầm mặc phía sau. Có lẽ là nhờ ánh đèn đêm làm mờ đi mọi thứ, nên giờ đây nam sinh trông lạnh lùng hơn hẳn ban ngày: “Tôi nhớ rồi, chúng ta đã nói chuyện với nhau mà.”  

“Mai tôi về trường ở khu tây.” Nam sinh ngập ngừng một lát, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt khuất sau gọng kính, chỉ lộ ra nửa sống mũi cao thẳng, rồi hỏi: “Có thể thêm WeChat được không?”  

*  

Hồi đó, Chu Chanh cứ nghĩ mình cuối cùng đã sắp sửa yêu một người vì tâm hồn, chứ không phải vì vẻ bề ngoài rồi. Trên thực tế thì mọi chuyện khởi đầu cũng khá suôn sẻ, nhưng cho đến ngày khai giảng năm hai, cô mới đau đớn nhận ra là không được, một kẻ mê nhan sắc như cô không làm nổi.  

Chu Chanh thoát ra khỏi hồi ức, nhìn danh sách bạn bè dài dằng dặc như nước ba nghìn dặm trước mắt, đau đớn thở dài: “Tớ cũng muốn chỉ lấy một gáo nước trong biển rộng, nhưng vấn đề là không tìm được gáo nào cả!” 

Tiểu A: “Hay là để tớ hỏi anh họ tớ giúp cậu nhé?”  

Chu Chanh vò đầu bứt tóc hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Thôi, cùng lắm thì trời vừa sáng tớ sẽ đứng đợi ngay trước cửa ký túc xá của cậu ấy.”  

Tối hôm đó, Chu Chanh trằn trọc mãi không ngủ được, rồi như dự đoán, cô lại chìm vào giấc mơ.  

Trong mơ, nước xuân mới chảy, rừng xuân mới xanh, cô vui vẻ vác cần câu chạy đến hồ cá rộng lớn của mình. Sau một hồi tuần tra quanh lãnh thổ, cô nhanh chóng nhìn trúng một con cá đuôi to lấp lánh ánh vàng.  

Cô quăng cần chờ một lúc, con cá đuôi to cắn mồi rồi bị câu lên. Nhưng nó vùng vẫy dữ dội, cố kéo thoát lưỡi câu sau đó quay lại trong nước.  

Khi Chu Chanh còn đang ngẩn người, một vị thần sông kim quang ngời ngời trồi từ dưới nước lên: “Người bạn thân mến, có phải bạn vừa làm mất con cá của mình không?”  

Chu Chanh gật đầu lia lịa, khoa tay múa chân: “Đúng rồi! Ừm, nó… Con cá đuôi to to như thế này!”  

Thần sông ôm lấy một cuốn sổ to dày cộp, ngón tay lướt qua từng trang, trên mặt nước ánh vàng lấp lánh, đuôi cá chao nghiêng rực rỡ.  

Thần sông chỉ vào từng chỗ trên không trung, hỏi cô để xác nhận: “Xin hỏi con cá bạn làm mất là con đuôi to này, hay là con đuôi to kia, hoặc là con bên này…”  

“…”  

Chu Chanh nhìn hồ cá trước mặt có hàng ngàn con cá đuôi to lấp lánh ánh vàng bơi qua bơi lại. Cô đơ ra luôn.   

***

Chú thích:

  1. Là một phương pháp thường được sử dụng trong sinh thái học để ước tính quy mô quần thể động vật khi không thể đếm từng cá thể. Một phần của quần thể bị bắt, đánh dấu và thả. Sau đó, một phần khác sẽ bị bắt và số lượng cá thể được đánh dấu trong mẫu được đếm. Vì số lượng cá thể được đánh dấu trong mẫu thứ hai phải tỷ lệ thuận với số lượng cá thể được đánh dấu trong toàn bộ quần thể, nên có thể ước tính quy mô quần thể tổng thể bằng cách chia số lượng cá thể được đánh dấu cho tỷ lệ cá thể được đánh dấu trong mẫu thứ hai. Phương pháp này giả định, đúng hay sai, rằng xác suất bắt được là như nhau đối với tất cả các cá thể. Các tên gọi khác của phương pháp này hoặc các phương pháp có liên quan chặt chẽ bao gồm capture-recapture, capture-mark-recapture, mark-recapture, sight -resight, mark-release-recapture, multiple systems estimate, band recovery, the Petersen method, và the Lincoln method
Bạn cần đăng nhập để bình luận