Hôm Nay Bạn Đã Crush Chưa

Chương 11

Ánh nắng rải rác nhỏ vụn, đôi mắt màu hổ phách nhạt của cô dưới ánh sáng trở nên trong veo mà dịu dàng đến lạ.

Thấy Chu Chanh cố làm ra vẻ thần bí, bả vai đụng chạm như có như không, thì Tống Uẩn biết ngay cô giáo Chu – chuyên gia tình yêu đã kìm nén mấy ngày nay – lại sắp ra tay làm trò rồi.

Cậu vươn tay giữ lấy bả vai đang nghịch ngợm của cô, nói: “Cô giáo Chu trên đường đua tình yêu đã bỏ xa người khác, không biết có chỉ bảo gì không?”

Chu Chanh chắp tay sau lưng, lắc đầu: “Phần lớn bài giảng của cô giáo Chu chỉ dành cho những người chơi cấp cao. Còn cậu… Phải bắt đầu từ lớp cấp mẫu giáo thôi.”

“Học không?”

Tống Uẩn liếc nhìn cô, đưa ra đáp án mà cô muốn nghe: “Học.”

Chu Chanh cong môi, chìa tay trái về phía cậu: “Học phí. Lớp học của cô giáo Chu đáng giá ngàn vàng, phải thu tiền đặt cọc trước.”

Tống Uẩn bật cười khẽ, nhẹ nhàng gạt tay cô xuống: “Vô lương tâm bán khoá học…”

Chưa kịp nói hết câu, ngón tay cô đã thuận thế quấn lấy tay phải của cậu, sau đó giữ chặt.

Bàn tay cô gái mềm mại đến mức không tưởng, hệt như một miếng ngọc ấm áp khảm vào giữa những ngón tay nóng bỏng của cậu.

Lông mày Tống Uẩn giật nhẹ. Cậu thấy cô nhướng mày, giơ bàn tay đang giao nhau của cả hai lên trước mặt: “Tiết đầu tiên của lớp học tình yêu cấp độ mẫu giáo do cô giáo Chu dẫn dắt: Khi mức độ mập mờ đạt đến một ngưỡng nhất định, có thể tiến hành tiếp xúc cơ thể thích hợp, đối phương chắc chắn sẽ không từ chối.”

Ngón tay Tống Uẩn khẽ co lại, cậu không rút ra, chỉ im lặng hai giây rồi hỏi: “Ngưỡng?”

“Đối với người chơi cấp cao mà nói thì đây chỉ là một sự đánh giá định tính. Nhưng với lính mới trên tình trường như cậu thì nhất định phải định lượng bằng con số.” Cô kéo bàn tay hai người đang đan vào nhau: “Cúi đầu xuống, tôi dạy cậu.”

Tống Uẩn do dự một lúc, rồi cúi người tới gần cô.

Chu Chanh kiễng chân, vươn tay lại gần, ngón tay hơi lạnh của cô đặt lên bên cổ cậu. Hương cam đắng nhẹ nhàng, thanh mát từ cổ tay cô thoảng qua chóp mũi cậu.

Phần da nơi cô chạm vào như bị con sâu cắn nhẹ, hơi tê. Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác ấy lại hóa thành cảm giác nóng rát, khiến người ta không thể lơ là.

Yết hầu Tống Uẩn khẽ động, ánh mắt không tự chủ mà bị đôi mắt cô thu hút, tầm nhìn dính chặt lấy nhau. Không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt nóng bức.

Nhịp đập dưới đầu ngón tay đã mất kiểm soát đập cuồng loạn từ lâu.

Chu Chanh đương nhiên cảm nhận được điều đó, ý cười trong mắt cô tựa như vầng trăng khuyết phản chiếu trên mặt hồ đầy ắp, toả ra ánh sáng dịu dàng mà rạng rỡ.

Thời gian dường như ngừng trôi trong nửa phút.

Một lát sau, Chu Chanh rút tay lại, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe môi cong lên: “Nhịp tim một trăm mốt, đúng là vượt ngưỡng rồi.”

*

Nhà hàng do Chu Chanh chọn nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ, bốn bề là nước, tầm nhìn thoáng đãng. Đẩy cửa sổ ra là thấy ngay mặt nước lấp lánh ánh sáng cùng ngọn tháp cổ cao vút xa xa.

Đối với một sinh viên, nơi này vô cùng sang trọng.

Chu Chanh lật giở thực đơn nhìn giá phía sau các món, sợ Tống Uẩn cảm thấy áp lực nên cô hạ giọng nói với cậu: “Mẹ tôi quen quản lý ở đây, đã gọi điện trước rồi. Nên nói một cách nghiêm túc thì chúng ta đến đây là ăn chùa đấy, cứ thoải mái đi.”

Tống Uẩn vốn dĩ cảm thấy không sao, nhưng đến khi Chu Chanh cầm bút lên rồi đánh dấu gần nửa tờ giấy như không mất tiền, thì cậu không nhịn được mà giữ tay cô lại: “Cậu ăn hết được không?”

Chu Chanh còn chưa thoả mãn, cô lại chọn thêm một món tráng miệng: “Được rồi, tạm thế đã.”

Tạm thế đã? Tống Uẩn nhìn lướt qua một lượt, cậu loại bớt hai món chính thừa thãi trên thực đơn rồi đưa lại cho phục vụ: “Không cần xác nhận lại đâu, cảm ơn.”

“Vâng ạ.” Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.

Chu Chanh nhìn cánh cửa phòng bị khép lại, trong giọng điệu xen lẫn chút ấm ức: “Mẹ tôi hiếm lắm mới chịu tiêu tiền cho con gái mà.”

Tống Uẩn nâng chén trà rồi uống một ngụm nhỏ, nghe vậy thì ngước mắt nhìn cô: “Vậy cậu gọi thêm chai Lafite 82 đi?”

“…”

Trong lúc chờ món lên, Chu Chanh chống cằm, nghiêng đầu qua trái rồi lại qua phải, chăm chú nhìn cậu: “Tống Uẩn.”

“Gì?”

“Cậu chỉ từng yêu một lần thôi đúng không?”

Tống Uẩn khựng lại, đặt chén trà xuống rồi nhìn cô.

“Chia sẻ lịch sử tình trường đi, cô giáo Chu sẽ giúp cậu phân tích chút.” Cô nghiêng đầu: “Cảm giác như cậu vẫn còn canh cánh trong lòng mối tình trước đây vậy, không tốt cho việc bắt đầu mối quan hệ mới đâu nhé.”

Tống Uẩn hỏi: “Cậu có vậy không?”

“Tôi á?” Chu Chanh hơi bất ngờ, cô cụp mắt nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không biết nữa, mỗi mối tình đều có khởi đầu có kết thúc, trọn vẹn từ đầu đến cuối. Kết thúc là xong rồi mà.”

Có khởi đầu, có kết thúc, trọn vẹn từ đầu đến cuối?

Tống Uẩn lặp lại những từ này, biểu cảm khá khó đoán.

Cậu ngả lưng vào ghế, cánh tay khoác lên bên cửa sổ, gió từ giữa hồ thổi tới tạo thành gợn sóng trên mặt nước mùa thu: “Kể nghe thử xem đi.”

Chu Chanh thoải mái đáp: “Được thôi. Cậu muốn nghe gì?”

Tống Uẩn thuận miệng nói: “Bắt đầu từ mối tình đầu đi.”

“Chuyện này e là hơi khó…” Chu Chanh lục tìm vết tích còn lại trong ký ức xa xôi, một lát sau cô ngập ngừng hỏi: “Chuyện hồi mẫu giáo với tiểu học thì đừng tính nhé?”

“…Không tính.”

“À à.” Chu Chanh xua những khuôn mặt hề ấy ra khỏi đầu, lén lút đếm ngón tay dưới bàn.

“Tính rõ chưa?”

Chu Chanh ngẩng lên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là chúng ta bắt đầu tính từ khi trưởng thành thôi được không?”

Tống Uẩn: “…”

Cuối cùng, Chu Chanh chọn từ “khu vực an toàn” ra hai mối tình: “Lớp 10 tôi từng có câu chuyện tình ngắn ngủi với lớp phó học tập, nhưng sau đó cậu ấy chọn học khối tự nhiên. Cậu biết đấy, hồi cấp ba thì chỉ cần cách nhau một tầng lầu là đã như Ngưu Lang Chức Nữ rồi, thế là bọn tôi chia tay trong hòa bình.”

“Đến lớp 11, sau khi phân khối lớp, lớp trưởng mới bắt đầu theo đuổi tôi. Cậu ấy học rất giỏi, hai đứa còn hứa sẽ cùng thi vào đại học S. Kết quả là vừa quen nhau nửa học kỳ, cậu ấy đã tụt hẳn hai trăm bậc…” Chu Chanh ghét bỏ nhăn mặt: “Kiểu người yêu đương đến mức mất cả ý chí phấn đấu, không được.”

Tống Uẩn: “…” Cậu có thể thấy tham vọng sự nghiệp của cô rất mạnh mẽ.

Cậu khơi gợi: “Còn đại học thì sao?”

“Đại học…” Biểu cảm trên mặt Chu Chanh trở nên kỳ quặc, cô úp úp mở mở đáp: “Hồi đại học tôi thả lưới hơi rộng, không tính là yêu đương nghiêm túc lắm…”

Mặt Tống Uẩn không có bất kỳ biểu cảm gì, cậu thẳng thừng vạch trần: “Nói dối.”

Chu Chanh do dự một lúc rồi hỏi: “Nếu tôi kể, cậu cũng sẽ kể về bạn gái cũ của cậu chứ?”

“Ừm.”

“Được rồi.” Chu Chanh hạ quyết tâm: “Đây là vết đen duy nhất trong quá khứ của tôi, ngay cả bạn cùng phòng cũng không biết đâu.”

Tống Uẩn mím môi, lặng lẽ siết chặt cốc trà. Thật ra cậu rất tò mò, không biết trong mắt Chu Chanh thì chuyện này là phiên bản thế nào mà lại bị cô dùng từ “vết đen” để miêu tả.

“Là yêu qua mạng ấy. Trước đây có gặp vài lần trong trường, sau đó cậu ấy chuyển về khu tây thì chúng tôi mới bắt đầu nói chuyện online. Nhưng mà sau này tôi phát hiện cậu ấy không hợp gu tôi lắm…”

Tống Uẩn nhìn chằm chằm vào cô: “Không hợp chỗ nào?”

Chu Chanh ngập ngừng: “Ngoại hình, dáng vóc… đại loại thế.”

Tống Uẩn sững người, tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”

Chu Chanh cúi gằm mặt, chán nản nói: “Tôi cũng nghĩ mình có thể yêu đương đơn thuần kiểu Plato chứ, nhưng không được. Tôi nhận ra mình vẫn có giới hạn.”

“…” Tống Uẩn không hiểu nổi, cậu quay đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm kính cửa sổ, hơi nghi ngờ nhân sinh.

“Thế cậu thấy ngoại hình tôi…?”

Chu Chanh vội vàng nói: “Cậu đẹp trai lắm! Đẹp hoàn hảo luôn, đúng gu tôi hết! Không được phép nghi ngờ bản thân đâu đấy!”

Tống Uẩn: “…” Hoang đường thật sự.

Chu Chanh cũng chẳng hiểu nổi chính mình. Ấn tượng của cô về bạn trai cũ vẫn luôn dừng lại ở hình ảnh trai công nghệ hướng nội ít nói, đeo kính gọng đen, ngồi cuối lớp học Đảng.

Cho đến cái đêm cậu ấy ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, chiếc mũ kéo thấp che nửa mặt kết hợp với ánh sáng đã chồng lên cho cậu một lớp hiệu ứng mờ ảo, khiến tim cô bỗng loạn nhịp.

Lần đầu tiên trong đời, một kẻ mê nhan sắc như Chu Chanh lại quyết định từ bỏ việc theo đuổi khuôn mặt đẹp để thử yêu đương kiểu thuần túy. Bốn tháng, hai người cách nhau nửa thành phố, không gặp mặt lấy một lần.

Nghỉ hè, Chu Chanh đã trong trạng thái “nghiện” mối quan hệ ấy, cô lặng lẽ đưa ra một quyết định.

Ngày khai giảng, cô không báo trước mà lén lút chạy sang khu tây để gặp mặt.

Ban đầu, Chu Chanh còn lo khuôn viên trường bên đó rộng thế, bạn trai cũ lại có khuôn mặt bình thường, chắc cô sẽ phải ngồi đợi cả ngày ở ngoài ký túc xá nam mất.

Ai ngờ duyên phận thật kỳ lạ, khi vừa bước vào quán trà sữa gần ký túc xá rồi gọi một ly trà trái cây, cô đã nghe có người gọi cái tên ấy.

Chu Chanh xoay đầu lại, lòng ngập tràn cảm xúc. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn rõ người đó, cô cảm thấy tình yêu của mình đã chết rồi.

Trong đầu cô hiện lên đoạn đối thoại giữa hai người cách đây vài ngày.

[Bé Chanh]: Đa Đa! Hè này tớ tăng 2.3kg rồi TT

[DokiDoki]: Chìa tay.jpg Nâng lên.jpg Cân nhắc.jpg

[DokiDoki]: Không béo đâu.

[Bé Chanh]: Emoji của cậu dễ thương thật đấy, nhưng tớ nghĩ giờ cậu không bế nổi tớ nữa đâu TT

[DokiDoki]: Tớ cũng hơi tăng cân.

[Bé Chanh]: Thật á? Tăng bao nhiêu?

[DokiDoki]: Một chút.

Thế quái nào mà gọi là “một chút” được chứ? Mắt cậu ấy sắp bị thịt ép cho biến mất rồi đây này!

Chu Chanh lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, để lại một chiếc áo len sọc đen trắng ở phòng bảo vệ.

Suốt nửa tháng sau, mỗi lần trái tim Chu Chanh loạn nhịp vì nhận được tin nhắn từ cậu ấy, thì trước mắt cô lại hiện ra hình ảnh trai tráng cao to lực lưỡng ấy. “Chú nai nhỏ” trong lòng cô cứ thế ngã quỵ, chết lịm.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng Chu Chanh quyết định chia tay. Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương nên cô dứt khoát chia tay vì “khác biệt tín ngưỡng”, lấy lý do chia tay vì thần học.

Chu Chanh u sầu nói: “Chia tay vì ngoại hình thì nghe nông cạn quá. Nhưng mỗi lần tôi ám chỉ cậu ấy giảm cân, cậu ấy lại chẳng thèm quan tâm. Tôi đã cố gắng hết sức rồi mà!”

Tống Uẩn im lặng hồi lâu, uống một ngụm trà rồi mới hỏi: “Bạn trai cũ của cậu tên gì?”

“Quách Đa Kỳ.” Chu Chanh nghi hoặc: “Cậu không quen cậu ấy đấy chứ?”

“…Hoàn toàn không quen.”

Tống Uẩn coi như đã hiểu cái tên gọi thân thương “Đa Đa” kỳ quặc từ đâu mà ra rồi, đúng là kỳ cục thật.

Kể xong vết đen của mình, Chu Chanh nhẹ nhõm hơn hẳn, cô bỏ luôn hình bóng bạn trai cũ ra khỏi đầu, hào hứng giục Tống Uẩn: “Tôi kể xong rồi, giờ đến lượt cậu đó!”

Tống Uẩn sắp xếp ngôn từ, nói ngắn gọn: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên, quan sát một thời gian rồi xin WeChat của cô ấy.”

Chu Chanh kinh ngạc: “Oà, cậu cũng biết chủ động xin WeChat hả! Chắc hẳn bạn gái cũ của cậu siêu xinh đúng không!”

“…”

“Rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó thì chia tay rồi.”

Chu Chanh không hài lòng: “Cậu kể thế này qua loa quá, chẳng có tí cao trào gì cả! Tôi vừa mới thị phạm không chi tiết lắm à?”

Tống Uẩn im lặng, bị cô kể hết cả rồi, cậu còn nói gì nữa.

Chu Chanh: “Thế rốt cuộc vì sao chia tay?”

Tống Uẩn nhìn cô ấy, khó nói thành lời: “Vì cô ấy bị mù.”

Chu Chanh “hả” một tiếng, lập tức thu lại vẻ hóng hớt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ cô ấy đáng thương như vậy, tôi không hỏi nữa.”

Tống Uẩn: “…”

***

Lời của tác giả:

DokiDoki: Đây là từ tượng thanh trong tiếng Nhật để miêu tả tiếng tim đập thình thịch, tôi đọc được trên mạng, cảm thấy rất hợp với tiểu Tống.

Về sự hiểu lầm hài hước mà Chu Chanh gây ra, trong nội dung chính có thể tôi chưa viết rõ lắm, nên “ăn gian” giải thích thêm ở đây chút.

Ban đầu nữ chính được xây dựng là một kiểu “bà hoàng biển cả” chính hiệu, đổi bạn trai liên tục. 

Nhưng cách thiết lập này hơi quá, tôi là người chơi hệ đôi bên “mối tình đầu” nên không vượt qua được tâm lý này.

Trong lúc viết, tôi đã chỉnh sửa dần và cuối cùng đạt được phiên bản hiện tại.

Về logic câu chuyện, tôi sẽ cố phân tích đơn giản (nếu có hơi luyên thuyên, mong mọi người bỏ qua).

Do lớp học Đảng thỉnh thoảng tổ chức ở khu trường chính, tiểu Tống đã yêu Chu Chanh ngay từ cái nhìn đầu tiên và mối quan hệ này chỉ dừng ở mức “Xin lỗi, cho tớ đi nhờ”.

Nhưng khi ấy, Chu Chanh bận đi thả thính mấy “chú cá” khác nên không để ý đến tiểu Tống phiên bản 1.0 – kiểu mộc mạc, không biết làm màu, cũng không rành ăn mặc thời trang. Ngược lại, vì vị trí thuận tiện nên cô lại nhớ được cậu chàng đeo kính gọng đen ít nói ngồi ở hàng ghế sau mình. Hai người đã nói chuyện vài lần và từng trao đổi tên với nhau.

Đêm được tiểu Tống giúp đỡ, có mũ kính và trời tối là khách quan buff, cộng thêm đau đớn trên cơ thể và sự ngại ngùng trong lòng là chủ quan buff, Chu Chanh không nhìn rõ mặt, chỉ cảm nhận được bầu không khí.

Chi tiết kính gọng đen là dấu hiệu nổi bật nhất. Sau khi tìm kiếm dựa trên từ khóa “lớp học Đảng”, điều đầu tên cô nhớ đến chính là chiếc kính gọng đen của người ngồi phía sau: Tôi nhớ cậu rồi!

Tiểu Tống vừa nghe xong, trong lòng mừng rỡ: Cô ấy nhớ mình! Là tình cảm đôi bên!

Không cần giới thiệu nữa, ngày hôm sau đã mang theo WeChat quay về khu tây.

Giai đoạn học lớp Đảng tạm thời kết thúc, hai người không còn cơ hội gặp mặt trực tiếp trong một thời gian.

(P.S. Giác ngộ tư tưởng của tác giả không cao, thời đại học không vào Đảng, tần suất lớp Đảng này nọ là vì nhu cầu cốt truyện mà thôi T T).

Buổi tối, bên bé Chanh sau khi kết bạn WeChat thì thấy ngay tên nick: Đa Kỳ Doki! Hay ghê! Đúng hợp luôn.

Sau đó yêu đương qua mạng, cô giáo Chu tập trung theo đuổi kiểu tình yêu lý tưởng kiểu Plato, đặt các loại biệt danh và tên gọi thân mật liên tục, còn Tiểu tống thì chẳng thích đăng ảnh tự sướng lên vòng bạn bè. Vậy nên yêu đương nhầm suốt bốn tháng cũng không phải không có khả năng nhỉ?

Nếu cảm thấy không thuyết phục cũng không sao, các bạn là độc giả trưởng thành của kiểu truyện ngắn lạnh lùng rồi mà. Chắc hẳn đã quen với việc tự động lờ đi lỗi bug và tự vá lỗi từ lâu rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận