Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 830: Tác oai tác quái

Tống Anh cười tủm tỉm, trông không hề có ý định công kích, thế nhưng dáng vẻ này lại khiến người khác không dám khinh thường.

 

Nghe nói Hoắc Vương phi xấu xí đến mức không thể gặp người khác?!

Nhưng Tống Anh này...

Dung mạo hoàn toàn không thua kém Tống Hoan năm đó mà?!

Diện mạo của nguyên chủ vốn dĩ không kém, nhưng sống ở quê phải thường xuyên làm việc nên làn da không được mịn màng.

Sau khi đến kinh thành, tính cách của nàng ấy trở nên quá trầm lắng, nàng ấy cũng không thích nhìn thẳng vào người khác, khiến người ta cảm thấy nàng ấy khá nhút nhát.

 

Nhưng Tống Anh thì khác, mỗi ngày nàng đều ăn thứ được tưới bằng linh thủy, làn da đương nhiên đã khôi phục về trạng thái tốt nhất.

 

Tính cách của nàng nhìn như không phô trương, nhưng trên thực tế lại kiêu ngạo hơn bất cứ ai, cũng đủ tự tin nên khí thế lại tăng thêm mấy phần.

Hơn nữa... trước đó nàng đã nhận ra một điều, hình như đan điền được dung hợp với thứ gì đó khiến nàng ngày càng nảy nở...

Vì vậy, thật ra nhìn nàng bây giờ và nguyên chủ lúc trước như hai người khác nhau.

 

Thanh Lạc công chúa nhìn gương mặt của Tống Anh, lập tức tự biết xấu hổ.

 

"Nếu Tống cô nương là Hoắc Vương phi thì sao vừa nãy không nói ra?" Thanh Lạc công chúa cau mày hỏi.

 

"Các ngươi cũng đâu có hỏi ta? Huống hồ, bổn vương phi mới tới đây đã bị vị cô nương này chỉ vào mũi mắng một trận.

 

Các ngươi cũng không cho ta cơ hội nói mà?" Tống Anh cười tủm tỉm đáp.

 

Nàng là người không có da mặt, nếu đã dùng tư cách của Hoắc Vương phi tới đây thì đương nhiên phải dựa vào cái danh này để tác oai tác quái rồi.

 

Còn về vị Thanh Lạc công chúa này, nàng cũng không sợ.

 

Hoắc Triệu Uyên đã nói thân phận của hắn đủ cho nàng tiêu xài, không cần quá cứng nhắc.

 

Nét mặt của Thanh Lạc công chúa dần dần lộ ra mấy phần khó chịu.

 

"Nếu như thế thì ngồi vào vị trí đi." Thanh Lạc công chúa nói với khuôn mặt cứng đờ.

 

Vị công chúa này trông còn lớn hơn nàng hai, ba tuổi, cũng rất xinh đẹp, chẳng qua trên mặt có mấy phần ai oán nên trông không có tinh thần.



Tống Anh vừa ngồi xuống thì lập tức cảm nhận được có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

 

Có rất nhiều ánh mắt tò mò và đánh giá, cũng có rất nhiều ánh mắt chán ghét và thù hận.

 

"Tống cô nương, nghe nói ngươi đoạn tuyệt quan hệ với Diên Bình Hầu rồi? Duyên phận phụ tử chính là trời cho, triều Đại Định chúng ta lấy hiếu trị thiên hạ, nếu ngươi quyết tâm đoạn tuyệt như thế sẽ bị ảnh hưởng không tốt lắm đâu?" Không ngờ trong khu vườn này lại vang lên một giọng nói.

 

Tống Anh nghiêng đầu nhìn qua.

 

Người lên tiếng lần này còn khá trẻ.

 

Cố Minh Bảo cúi đầu nói: "Đây là tiểu tôn nữ của Nguyên Vương, tên là Lý Nguyên Nguyên."

Tống Anh gật đầu.

 

"Ngươi mạo phạm Thanh Lạc công chúa như vậy thì không tốt đâu." Tống Anh nghiêm túc khuyên nhủ.

 

"Ai mạo phạm công chúa? Người ta nói chính là ngươi!" Lý Nguyên Nguyên giận dữ nói.

 

"Không phải ngươi mạo phạm công chúa sao? Ta nghe nói phụ mẫu ruột của Thanh Lạc công chúa cũng không phải là Hoàng thượng và Hoàng hậu, bây giờ Hoàng thượng và Hoàng hậu nuôi nàng, nàng gọi một tiếng phụ hoàng, mẫu hậu là hợp tình hợp lý, sao lại là bất hiếu?" Tống Anh hỏi.

 

Lý Nguyên Nguyên nghe vậy thì đốp lại ngay: "Công chúa là công chúa, ngươi có thể so với công chúa sao?!"

"Không thể, nhưng cũng là đạo lý này.

Người nuôi dưỡng ta không phải Diên Bình Hầu, thậm chí hắn còn muốn hại chết ta.

Vậy thì tại sao ta không được đoạn tuyệt quan hệ với hắn, phụng dưỡng phụ mẫu đã nuôi dưỡng ta?" Tống Anh cười lạnh một tiếng, "Hơn nữa, chuyện này... có liên quan gì đến ngươi đâu chứ?"

"Sao lại không liên quan gì đến ta? Người có thanh danh mục nát như ngươi, vậy mà có thể gả cho Hoắc Vương gia sao!?" Lý Nguyên Nguyên giận dữ.



"Hoắc Vương gia nhà ta đúng là không được tốt lắm, là người không hề thú vị chút nào, ta có hơi thiệt thòi một chút, nhưng lấy gà theo gà, lấy chó theo chó* nên ta cũng không so đo.

Nếu cô nương cảm thấy không ổn thì hay là ngươi đi nói với Hoắc Vương gia đi, bảo hắn hòa li với ta." Tống Anh nói.

 

* Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó: bất kể lấy chồng là người thế nào thì cũng phải theo chồng tới chết, sống hòa thuận với chồng và tuân thủ đạo đức của người vợ

Trong lòng Cố Minh Bảo lập tức thoải mái hơn nhiều.

 

Có trời mới biết gần đây nàng ấy nghe thấy bao nhiêu người nói bậy về Tống Anh và Hoắc Vương phi.

Khi đó, nàng ấy không biết hai người này là cùng một người.

Lúc nãy sau khi biết được, trong lòng nàng ấy cực kỳ mong chờ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận