Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 8: Sự xấu xa
Thế nhưng, Fred Keith đã mất lý trí, anh bỏ ngoài tai tiếng kêu của cô, chỉ mải miết cúi đầu hôn.
Ở trước mặt cô gái không hề có chút sức uy hiếp nào này, anh có thể thoải mái bộc lộ sự xấu xa tồi tệ nhất trong lòng mình.
Thẩm Mộ Khanh nhắm mắt lại, chỉ còn lại hàng mi dài run rẩy.
…
Sáng hôm sau, chỉ có Thẩm Mộ Khanh nằm một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua, cô lập tức đau đầu như búa bổ, đưa tay lên xoa trán.
Dù sao cứ nằm mãi trên giường cũng không hay. Fred đã đi rồi, cô cũng nên về nhà thôi.
Mười ngàn Euro kia còn đang để ở nhà, ngôi nhà đó không đảm bảo an toàn, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn lo canh cánh.
Lỡ như chủ nhà tới đòi tiền thuê nhà, mở cửa phòng ra, lấy mất mười ngàn Euro đang để hết trên giường thì hỏng.
Cô cắn chặt răng, xoa bóp vòng eo đau nhức, chậm chậm rời khỏi chiếc giường lớn.
Trên cơ thể trắng ngần không có bất kỳ chỗ nào lành lặn. Người đàn ông này thật chẳng khác gì quỷ hút máu.
Nhìn thấy chiếc sườn xám nằm dưới đất vẫn còn lành lặn, Thẩm Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm. May mà người đàn ông này không xé rách nó.
Mặt vải bị in hằn không ít vết nhăn, Thẩm Mộ Khanh tức giận, khẽ mắng một câu:
“Tên khốn.”
Cô nói bằng tiếng Trung nên dù có ai nghe thấy cũng không hiểu được.
Cô vội vàng mặc lại chiếc sườn xám vào người, nhặt chiếc trâm đỏ lên, vấn đại búi tóc rồi mở cửa phòng, định bụng rời khỏi đây.
Ngôi nhà lớn như vậy không hề có một ai. Thẩm Mộ Khanh mừng thầm.
Lúc này, cô chẳng để ý tới gì nữa.
Đôi chân trần trắng ngần giẫm trực tiếp lên sàn nhà giá lạnh. Cô cố gắng chịu đựng cảm giác nhức mỏi dữ dội khắp toàn thân, chạy thẳng về phía cửa.
Nhưng vừa mở được cửa ra, cô lập tức trợn tròn mắt.
Ngoài cửa có mười mấy tay vệ sĩ mặc áo đen tướng tá vạm vỡ, tất cả đều là người Đức to con.
Sau khi cửa được mở ra, bọn họ đều không nhúc nhích mảy may.
Thẩm Mộ Khanh đứng đờ người ra ở cửa ra vào, đi không được, ở lại cũng không xong.
“Thưa cô, cô có cần gì không?”
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến cô giật nảy mình. Tiếng nói ấy được cất lên từ bên trong biệt thự.
Thẩm Mộ Khanh hốt hoảng quay đầu lại. Bấy giờ cô mới nhìn thấy một người phụ nữ người Đức ăn mặc nghiêm chỉnh, đứng trước mặt cô, biểu cảm đầy nghiêm túc.
“Chào… Chào bà, xin hỏi bà là?”
Hôm qua cô không hề gặp ai ở đây, vậy mà hôm nay lại thình lình xuất hiện một người.
Nếu bảo người này không phải do Fred bố trí tới đây giám sát cô thì không đời nào cô tin.
Người phụ nữ người Đức trước mặt gật nhẹ đầu với cô:
“Tôi là Charlotte, quản gia của biệt thự này, rất hân hạnh được gặp cô.”
Không đợi Thẩm Mộ Khanh trả lời, bụng của cô đã reo lên trước.
Hôm qua cô hầu như không ăn gì, còn bị Fred giữ rịt lấy làm cả ngày.
Nếu không nhờ có ý chí cầm cự thì tối qua cô đã chết trên giường rồi.
Charlotte mỉm cười lịch sự như thể không nhìn thấy mặt cô đỏ bừng. Bà ấy giơ tay về phía phòng ăn:
“Thưa cô, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, cô có muốn dùng bữa luôn bây giờ không?”
Thẩm Mộ Khanh quay đầu nhìn nhóm người mặc áo đen, cuối cùng nhụt chí, gật đầu:
“Làm phiền bà rồi.”
“Cô khách sáo quá.”
Nói xong, bà ấy đi trước, dẫn Thẩm Mộ Khanh băng qua sảnh lớn, đi về phía phòng ăn.
Giữa sảnh lớn và phòng ăn có một vách ngăn nên người đứng bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy trong phòng ăn có gì.
Lúc bước vào phòng ăn, trong tâm trí cô chỉ có một câu duy nhất:
Chiếc bàn ăn này lớn quá!
Nó đủ chỗ cho những hai mươi người cùng nhau dùng bữa.
Danh sách chương
- Chương 1: Cô này, cô vẫn ổn chứ?
- Chương 2: Chắc chắn sờ rất sướng tay
- Chương 3: Thâm Hải Di Châu
- Chương 4: Cô bé, đừng nhìn tôi kiểu đó
- Chương 5: Anh là một người tốt
- Chương 6: Trở lại trang viên
- Chương 7: Anh đang hôn cô
- Chương 8: Sự xấu xa
- Chương 9: Biến mất
- Chương 10: Tìm thấy
- Chương 11: Em phải trả một ít chi phí cho nó
- Chương 12: Sẵn lòng
- Chương 13: Anh ấy rất thích cô
- Chương 14: Bị thương
- Chương 15: Ngủ quên
- Chương 16: Anh đừng giận nữa
- Chương 17: Anh còn giận à?
- Chương 18: Đề nghị không được thông qua, bác bỏ
- Chương 19: Làm anh hài lòng
- Chương 20: Không được cười
- Chương 21: Tôi không thèm sợ anh đâu
- Chương 22: Tức giận
- Chương 23: Tôi đảm bảo
- Chương 24: Tất cả đều nghe theo em, tất cả
- Chương 25: Người đàn ông như tên điên này
- Chương 26: Vui buồn bất thường.
- Chương 27: Đột phá
- Chương 28: Hèn hạ
- Chương 29: May mắn
- Chương 30: Kiểu như cô
- Chương 31: Vinh quang của gia tộc Fred
- Chương 32: An Toàn
- Chương 33: Bảo vệ
- Chương 34: Phục vụ
- Chương 35: Khanh Khanh
- Chương 36: Rắn Đuôi Chuông
- Chương 37: Mùi vị của sự tự do
- Chương 38: Đua xe
- Chương 39: Một triệu đô la Mỹ
- Chương 40: Chỉ muốn sống sót
- Chương 41: Chiêm bao
- Chương 42: Rời đi ngay lập tức
- Chương 43: Ai bảo cô đến?
- Chương 44: Vô hồn
- Chương 45: Vì em
- Chương 46: Bị mù
- Chương 47: Em hôn anh một cái được không?
- Chương 48: Anh sẽ
- Chương 49: Đến thăm
- Chương 50: Ghi nhớ
- Chương 51: Chúng ta là bạn
- Chương 52: Món quà tốt nhất
- Chương 53: Thăng hoa
- Chương 54: Em xin phê bình
- Chương 55: Tách bạch với cuộc đời
- Chương 56: Chỉ tin vào mình
- Chương 57: Chó hoang
- Chương 58: Con mồi
- Chương 59: Tiểu Yên
- Chương 60: Tính hướng bình thường
- Chương 61: Cảm thấy rất thú vị
- Chương 62: Không cần thiết
- Chương 63: Vật phẩm đặc biệt
- Chương 64: Nụ hôn của đấng cứu thế
- Chương 65: Finn Eve
- Chương 66: Người cuối cùng giành được
- Chương 67: Cô ấy nói không sai
- Chương 68: Anh cần nụ hôn của em
- Chương 69: Lời mời
- Chương 70: Cưỡi ngựa
- Chương 71: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 72: Ngựa Ả Rập thuần huyết
- Chương 73: Điên rồi!!
- Chương 74: Va chạm
- Chương 75: Lại đây với anh
- Chương 76: Vô phương cứu chữa
- Chương 77: Trong giây lát
- Chương 78: Ừ, anh nói chuyện không giữ lời
- Chương 79: Niềm vui sướng khác lạ
- Chương 80: Nguyện trung thành với em
- Chương 81: Chỉ có một người
- Chương 82: Khát vọng chuyện gì?
- Chương 83: Có qua có lại
- Chương 84: Sự chú ý
- Chương 85: Berlin
- Chương 86: Xavier và Leo
- Chương 87: Một loại tự do khác
- Chương 88: Anh chưa từng quên!
- Chương 89: Tôi nhất định sẽ giúp cô
- Chương 90: Nhất định phải khóc
- Chương 91: Nghỉ phép
- Chương 92: Không có gì hết
- Chương 93: Ngày khác chi bằng hôm nay
- Chương 94: Thu xếp
- Chương 95: Em là người dễ thương nhất
- Chương 96: Chuyện xấu
- Chương 97: Lựa chọn kiên định
- Chương 98: Yêu
- Chương 99: Người quen
- Chương 100: Âm mưu
- Chương 101: Tôn trọng tự do
- Chương 102: Khoảnh khắc ngủ say
- Chương 103: Có người không chờ được nữa
- Chương 104: Cạm bẫy
- Chương 105: Đưa dao đây
- Chương 106: Con giống hơn bất kỳ ai
- Chương 107: Đạt được những gì cô mong muốn
- Chương 108: Món quà dành tặng vợ anh
- Chương 109: Vị tổng giám đốc quê mùa
- Chương 110: Bất kỳ ai đều không được phép
- Chương 111: Keith từng nói tôi mặc sườn xám rất đẹp
- Chương 112: Chúng ta đang đứng trong ánh sáng
- Chương 113: Đợi em
- Chương 114: Đồ ngọt trước bữa cơm
- Chương 115: Em có biết không?
- Chương 116: Sẽ là con chứ?
- Chương 117: Mọi khổ cực, đều không đáng nhắc đến trước tình yêu
- Chương 118: Tôi đến là để tìm cô
- Chương 119: Không chỉ có chừng đó
- Chương 120: Đính hôn
- Chương 121: Mùi của gia đình
- Chương 122: Thời cơ
- Chương 123: Bạn cũ
- Chương 124: Đây là vợ tôi
- Chương 125: Vì anh, vì một mình anh
- Chương 126: Tiên nữ
- Chương 127: Em phải đền bù cho anh
- Chương 128: Cô gái mơ hồ
- Chương 129: Quan trọng là giờ phút này chúng ta ở bên nhau
- Chương 130: Vợ tôi, Khanh Khanh
- Chương 131: Dolores, mệt lắm à?
- Chương 132: Về nhà của chúng ta
- Chương 133: Chồng già vợ trẻ
- Chương 134: Đương nhiên
- Chương 135: Đều rất hạnh phúc
- Chương 136: Hờn dỗi
- Chương 137: Sẽ có, tất cả mọi thứ đều sẽ có
- Chương 138: Trà chiều
- Chương 139: Xin chào, lần đầu tiên nói chuyện với nhau
- Chương 140: Dùng mạng của tôi
- Chương 141: Anh ấy đang sợ hãi
- Chương 142: Anh sẽ giết cậu ta, bất kể dùng cách nào
- Chương 143: Anh mạnh mẽ hơn em tưởng tượng rất nhiều
- Chương 144: Giống như một tình yêu đã trải qua sinh tử trong thời chiến
- Chương 145: Thượng đế, xin người hãy tha thứ cho người con yêu
- Chương 146: Anh hiểu
- Chương 147: Ba thiếu một
- Chương 148: Những đứa trẻ nghịch ngợm đã về
- Chương 149: Sinh thêm một đứa là đủ một bàn bốn người
- Chương 150: Sức hấp dẫn
- Chương 151: Lời tâm tình quê mùa
- Chương 152: Sao lại không yêu em chứ?
- Chương 153: Mối gắn kết thần kỳ
- Chương 154: Thai giáo
- Chương 155: Bé lớn và bé con anh đều sẽ bảo vệ thật cẩn thận
- Chương 156: Yêu thích không nỡ rời tay
- Chương 157: Việc cuối cùng trước khi kết thúc
- Chương 158: Trái tim tôi
- Chương 159: Fred and Khanh
- Chương 160: 20:00
- Chương 161: Phía Đông Myanmar
- Chương 162: Xem ra cô vẫn chưa hiểu
- Chương 163: Đây là lần cuối cùng
- Chương 164: Cậu là cái thá gì?
- Chương 165: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng
- Chương 166: Bất từ thanh sơn, tương tùy dữ cộng* (Hoàn chính văn)
- Chương 167: [Ngoại truyện] Sẽ không ứng nghiệm lên em
- Chương 168: [Ngoại truyện] Hương vị của mùa xuân
- Chương 169: [Ngoại truyện] Anh thuộc về em
- Chương 170: [Ngoại truyện] Chuyện của Dolores
- Chương 171: [Ngoại truyện] Xứng đáng
- Chương 172: [Ngoại truyện] Bé con đến rồi
- Chương 173: [Ngoại truyện] Bảo vật quý giá nhất
- Chương 174: [Ngoại truyện] Sinh nhật của bé Châu Châu
- Chương 175: [Ngoại truyện] Rất thích em gái
- Chương 176: [Ngoại truyện] Hoắc Dung
- Chương 177: [Ngoại truyện] Rất thích anh trai (Hoàn toàn văn)