Cẩm Nguyệt Như Ca - Thiên Sơn Trà Khách
Chương 75: Năm xưa
Hòa Yến khi còn nhỏ không thông minh như bây giờ, nếu dùng ánh mắt hiện tại để nhìn lại quá khứ, nàng cảm thấy mình thực sự quá khờ khạo.
Khi ấy, cả văn lẫn võ đều không tốt, giống như Trình Lý Tố bây giờ, cũng là một “nàngng tử phế vật.” Nhưng khác với Trình Lý Tố có người cậu tài giỏi chống lưng, gia thế nhà Hòa gia trong Quán Hiền Xương cũng chẳng có gì nổi bật, vì vậy nàng không được yêu thích như hắn.
Hơn nữa, lúc nhỏ Hòa Yến luôn đeo một chiếc mặt nạ, trông lúc nào cũng lạc lõng so với mọi người xung quanh. Vì có bí mật trong lòng, nàng luôn tránh tiếp xúc nhiều với các thiếu niên khác để không bị lộ tẩy. Dần dần, nàng bị các học trò khác trong Quán Hiền Xương xa lánh.
Sự xa lánh của thiếu niên đến rất trực tiếp. Ban đầu, họ chỉ không chơi cùng nàng, không rủ nàng đá cầu. Nhưng về sau, mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn, nguyên nhân không có gì to tát, chẳng qua là vì nàng quá chăm chỉ.
Hòa Yến lúc nhỏ khá bướng bỉnh, tin vào câu “chim chậm phải bay sớm” nên thực sự hành động như một con chim chậm. Văn võ không tốt, càng phải học chăm hơn ai hết. Các thầy trong Quán Hiền Xương mặc dù biết rằng Hòa Yến không phải là người có tố chất xuất sắc về học tập hay luyện võ, nhưng họ vẫn cảm động trước tinh thần chăm chỉ của nàng, thường xuyên khen ngợi nàng trong lớp.
“Cần cù như mầm non mùa xuân, không thấy nó lớn lên nhưng mỗi ngày đều có sự tiến bộ. Các trò hãy nhìn Hòa Như Phi mà học tập!”
Thiếu niên ở độ tuổi 14-15 thường hiếu thắng, học ai cũng được, nhưng học theo Hòa Yến? Học chăm chỉ để luôn đứng cuối lớp sao? Đúng là chuyện điên rồ.
Nhưng các thầy dường như đều rất yêu quý Hòa Yến.
Sự ganh tị và khinh miệt dồn nén lâu ngày, các thiếu niên càng nhìn Hòa Yến đeo mặt nạ càng thấy chướng mắt, lâu lâu lại tìm cách gây phiền toái cho nàng.
Hôm nay thì khi đấu kiếm cố ý rạch áo nàng, ngày mai thì cho ngựa ăn cỏ hắt hơi khi luyện cưỡi ngựa. Đôi khi họ còn cố ý làm rách giày của nàng, khiến nàng ngã nhào xuống đất, và bị đá cắt chân. Khi nàng chật vật đứng dậy, những thiếu niên khác lại đứng một góc cười nhạo nàng.
Hòa Yến thời đó thật ngốc, miệng lưỡi cũng không linh hoạt, không muốn mách thầy về những trò bắt nạt đó. Các thầy không hề biết những trò đùa ác ý diễn ra sau lưng họ. Hòa Yến đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn.
Một ngày mùa đông, trời rất lạnh, các thiếu niên đang tập kiếm trong Quán Hiền Xương thì có ai đó đổ một xô nước ra sân. Nước nhanh chóng đóng băng trên mặt đất. Họ đứng ngoài thúc giục Hòa Yến: “Hòa Như Phi, mau lên, thầy gọi ngươi!”
Hòa Yến vội vã chạy ra, chân trượt trên lớp băng và ngã sóng soài.
Cú ngã rất đau, nàng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nằm đó một lúc lâu không thể dậy nổi. Những thiếu niên đứng trong góc cười phá lên: “Đúng là mắc lừa rồi!”
Hòa Yến ngồi bệt dưới đất một lúc lâu mới đứng dậy được, mím chặt môi không nói gì. Mỗi tháng nàng chỉ được về nhà một lần, mà quần áo mang theo tháng này đã không còn cái nào sạch sẽ. Bị bắt nạt thường xuyên như vậy, thần tiên cũng không có đủ quần áo thay, thời tiết lạnh thế này, phơi mãi quần áo cũng không khô được.
Hòa Yến đành mặc quần áo ướt suốt cả ngày. Đêm đó, nàng bò dậy khỏi giường, không đi luyện kiếm mà chạy đến sảnh học của Quán Hiền Xương.
Cây cỏ cũng có sự kiên cường, huống chi nàng dù sao cũng là đại thiếu gia của Hòa gia, vẫn có chút lòng tự trọng. Tuy nhiên, nàng cũng biết liệu cơm gắp mắm, bọn thiếu niên kia to lớn hơn, võ nghệ cao hơn nàng nhiều, đánh nhau thì không lại. Chẳng lẽ cứ để chuyện này qua đi? Không đời nào.
Làm sao để xả cơn giận này đây?
Nàng nghĩ mãi và cuối cùng tìm ra một cách.
Đêm đó tuyết rơi. Nàng mặc áo chưa khô, chịu đựng gió tuyết ra giếng sau viện xách một xô nước, rồi mang nó vào sảnh học.
Nàng nhớ rõ vị trí ngồi của từng người trong đám thiếu niên kia. Nàng tìm dưới bàn của họ những quyển vở đã chép bài tập. Thầy giao nhiệm vụ chép năm lần “Tính Lý Tự Huấn” và ngày mai là ngày cuối cùng để nộp bài.
Hòa Yến hắt cả xô nước lên vở của họ.
Nước thấm vào giấy, làm mực loang lổ, chữ nghĩa nhòe hết. Nàng cảm thấy một luồng kh.oái cảm trỗi dậy, nhưng rồi ngay lập tức lại thấy lo lắng.
Nàng vội vàng cất vở lại chỗ cũ và xách xô nước rỗng nhanh chóng chạy ra ngoài. Lần đầu làm chuyện như vậy, lòng nàng không khỏi bồn chồn, không dám thắp đèn nên chạy vội trong bóng tối. Đến cửa, không nhìn thấy ngưỡng cửa, nàng ngã mạnh xuống đất.
Nàng đau đến hít hà, cả ngày bị ngã đến hai lần, và lần này thậm chí còn tệ hơn. Khuỷu tay nàng đập phải một cái dằm trên ngưỡng cửa, để lại một vết cắt sâu, máu bắt đầu chảy ra. Nàng cố ngồi dậy, nhìn vết thương mà tự nhủ, đây có phải là quả báo không?
Nàng mới chỉ làm điều ác một lần thôi mà, sao ông trời lại nghiêm khắc với nàng như vậy?
Dù thế nào, nàng vẫn phải trả xô nước về chỗ cũ. Nhưng xô đâu rồi? Nàng chợt nhớ ra cú ngã lúc nãy hẳn đã làm chiếc xô rơi xuống đất tạo nên tiếng động lớn, lẽ ra phải đánh thức mọi người dậy, nhưng tại sao vẫn im ắng thế này?
Hòa Yến bối rối ngẩng đầu lên, đứng dậy bước về phía trước vài bước thì thấy ngoài cửa có một bóng người đứng đó từ lúc nào. Người đó lười biếng dựa vào khung cửa, quay lưng về phía nàng, trong tay còn xách chiếc xô.
Là Tiêu Giác.
Trong khoảnh khắc, Hòa Yến căng thẳng đến mức không thốt nên lời.
Hắn nhìn thấy nàng rồi sao? Hắn chắc chưa thấy gì đâu nhỉ? Không thể nào, chắc chắn hắn đã nhìn thấy, bằng không sao lại cầm chiếc xô đó. Nhưng nếu hắn không nhìn thấy thì sao? Giải thích thế nào đây? Đêm khuya thế này ra đây để tưới cây chắc?
Đầu óc nàng rối bời. Tiêu Giác thấy nàng đứng đơ tại chỗ, nhướn mày hỏi: “Ngươi không thấy đau sao?”
Hòa Yến ngơ ngác: “Hả?”
Ánh mắt hắn rơi vào khuỷu tay của nàng. Vì phải múc nước, nàng đã xắn tay áo lên, để lộ khuỷu tay trắng nõn với vết máu đỏ thẫm, trông cực kỳ nổi bật dưới ánh đèn lờ mờ.
Hòa Yến theo phản xạ giấu tay ra sau lưng.
Thiếu niên nhìn nàng với vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Hòa Yến cũng không hiểu tại sao mình lại nghe lời hắn. Có lẽ vì sợ quá nên nàng ngơ ngác đi theo.
Tiêu Giác đặt chiếc xô sắt trở lại bên giếng, quay lại nhìn nàng vẫn đứng ngẩn ngơ, hắn khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy ẩn ý: “Lá gan bé thế này mà cũng học đòi làm chuyện xấu.”
Hòa Yến siết chặt nắm đấm, không nói gì. Trong lòng nàng đang rất lo lắng. Tiêu Giác thường chỉ chơi với nhóm bạn thân của hắn, không quá gần gũi với các thiếu niên khác trong Quán Hiền Xương. Nàng cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Nếu hắn đi tố cáo nàng…
Một chiếc bình lạnh lẽo rơi vào tay nàng.
Hòa Yến cúi xuống nhìn. Đó là một chiếc bình sứ tinh xảo, trên thân bình còn khắc những hoa văn phức tạp.
Nàng nghe thấy giọng mình, nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đây là gì?”
“Ngươi không biết dùng à?” Thiếu niên quay đầu lại, vẻ lười biếng, “Là thuốc.”
Danh sách chương
- Chương 1: Nữ Tướng
- Chương 2: Tỷ Đệ
- Chương 3: Ta chẻ cho đệ xem
- Chương 4: Lên Núi
- Chương 5: Nghèo khó
- Chương 6: Trêu đùa
- Chương 7: Khiêu khích
- Chương 8: Nhạc Thông Trang
- Chương 9: Xúc xắc
- Chương 10: Cái Hay Của Người Mù
- Chương 11: Tiên nhân dưới ánh trăng
- Chương 12: Giàu có sau một đêm
- Chương 13: Làm Nhục
- Chương 14: Cưỡi ngựa
- Chương 15: Ngũ Lăng Quý công tử
- Chương 16: Tặng ngựa
- Chương 17: Cùng trường
- Chương 18: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 19: Kẻ phụ lòng
- Chương 20: Không gặp
- Chương 21: Văn Thư Tuyển Binh
- Chương 22: Tư Tình
- Chương 23: Nợ Đào Hoa
- Chương 24: Cứu Người
- Chương 25: Dây Dưa
- Chương 26: Vận Mệnh Bất Ngờ
- Chương 27: Dẫn Dụ
- Chương 28: Mưa Đêm
- Chương 29: Tòng Quân
- Chương 30: Bước Vào Quân Doanh
- Chương 31: Công tử Tiêu gia
- Chương 32: Trên Đường Đến Lương Châu
- Chương 33: Đến Lương Châu
- Chương 34: Ra oai phủ đầu
- Chương 35: Tư chất quá kém
- Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 37: Ghê tởm hắn
- Chương 38: Giành thức ăn
- Chương 39: Cá lớn nuốt cá bé
- Chương 40: Thông qua
- Chương 41: Ta kéo không ra
- Chương 42: Yếu nhất toàn quân
- Chương 43: Luyện tập ban đêm
- Chương 44: Ánh trăng khi ấy
- Chương 45: Hắn thay đổi
- Chương 46: Ta nhất định thắng ngươi
- Chương 47: Giao hẹn mười ngày
- Chương 48: Khổ luyện
- Chương 49: Mười ngày đã đến
- Chương 50: Hòa
- Chương 51: Lại hòa tiếp
- Chương 52: Thế Trận Mới
- Chương 53: Gọi Một Tiếng Lão Đại Nghe Xem
- Chương 54: Cửu Kỳ Doanh
- Chương 55: Giang Giao
- Chương 56: So trường thương
- Chương 57: Chư khí chi vương
- Chương 58: Lôi chủ Hòa Yến
- Chương 59: So đao
- Chương 60: Uyên ương đao
- Chương 61: Binh bất yếm trá
- Chương 62: Tổ đội đá quán
- Chương 63: Đều đừng hỏng bắn tên
- Chương 64: Đa tạ
- Chương 65: Hoài nghi
- Chương 66: Lên núi
- Chương 67: Không nghe lời khuyên
- Chương 68: Có hại ngay trước mắt
- Chương 69: Bẫy rập
- Chương 70: Giết Sói
- Chương 71: Kim Phong Ngọc Lộ
- Chương 72: Cùng cưỡi ngựa
- Chương 73: Xem Thanh Kiếm Của Ngài
- Chương 74: Thoa Thuốc
- Chương 75: Năm xưa
- Chương 76: Thất Tịch
- Chương 77: Trị tội
- Chương 78: Tết trung nguyên
- Chương 79: Thiếu niên
- Chương 80: Cướp cờ
- Chương 81: Đánh cướp
- Chương 82: Lôi Hậu
- Chương 83: Trận pháp
- Chương 84: Phá trận
- Chương 85: So ai thảm hơn
- Chương 86: Ngươi có thích ta không?
- Chương 87: Lại là thế thân
- Chương 88: Oan gia đồng hành
- Chương 89: Cứu mỹ nhân
- Chương 90: Cữu Cữu ta
- Chương 91: Tố Cáo
- Chương 92: Ai là vị hôn thê
- Chương 93: Trò Chơi Quyền Lực Tại Viên Bảo Trấn
- Chương 94: Yến Vô Hảo Yến
- Chương 95: Bị tấn công
- Chương 96: Thử Thách
- Chương 97: Phi lễ chớ nhìn
- Chương 98: Lại Một Lần Nữa Lần Thử Thách
- Chương 99: Ngươi Là Ai
- Chương 100: Thân Phận Con Gái
- Chương 101: Hồng Nhan Cốt Khô
- Chương 102: Thừa Phong
- Chương 103: Người Phụ Nữ Mà Đô Đốc Yêu Sâu Đậm
- Chương 104: Cùng chung sống
- Chương 105: Suối Nước Nóng
- Chương 106: Tuyết Đông
- Chương 107: Người Khương
- Chương 108: Gián điệp
- Chương 109: Địa lao
- Chương 110: Kinh Biến
- Chương 111: Người Tiếp Theo
- Chương 112: Trở Về
- Chương 113: Y Sư
- Chương 114: Lâm Song Hạc
- Chương 115: Vô tình chi nhân
- Chương 116: Thiếu niên (Phần 1)
- Chương 117: Thiếu niên (Phần 2)
- Chương 118: Sở Tử Lan
- Chương 119: Bằng hữu cũ
- Chương 120: Say Rượu
- Chương 121: Phần Thưởng
- Chương 122: Ký Dương
- Chương 123: Tin Vui
- Chương 124: Sự dịu dàng
- Chương 125: Ánh Trăng (Thượng)
- Chương 126: Ánh Trăng (Hạ)
- Chương 127: Thích Ta Không?
- Chương 128: Giả Phu Thê
- Chương 129: Phu Nhân
- Chương 130: Họa mi
- Chương 131: Hồng Trang
- Chương 132: Gia Yến
- Chương 133: Cầm Nghệ
- Chương 134: Tìm người
- Chương 135: Cầu Tình Nhân
- Chương 136: Là gió lay động
- Chương 137: Mười bí mật
- Chương 138: Tên của ta
- Chương 139: Lưu Bất Vong
- Chương 140: Tái Ngộ
- Chương 141: Tiểu Điện Hạ
- Chương 142: Mục Hồng Cẩm
- Chương 143: Lưu Thiếu hiệp và Mục cô nương
- Chương 144: Độc Sủng
- Chương 145: Liệt Nữ
- Chương 146: Tái Ngộ
- Chương 147: Tử Lan
- Chương 148: Vọng Nguyệt
- Chương 149: Quá khứ của Sở Chiêu
- Chương 150: Quân đội thành Ký Dương
- Chương 151: Nuối tiếc
- Chương 152: Sinh Cơ Trong Cục Chết
- Chương 153: Quân Địch Tới
- Chương 154: Không Gió
- Chương 155: Người Ta Yêu Cách Trở Núi Biển
- Chương 156: Gió Đến
- Chương 157: Hỏa Công
- Chương 158: Dưới nước
- Chương 159: Lời từ biệt
- Chương 160: Lâm Hành
- Chương 161: Nhân Sinh Hữu Biệt
- Chương 162: Hồi Doanh
- Chương 163: Thẩm Đại Tiểu thư
- Chương 164: Xứng Đôi
- Chương 165: Không Được Đi
- Chương 166: Tiến quan
- Chương 167: Thắng lợi đau thương
- Chương 168: Đối Đầu
- Chương 169: Ly Doanh
- Chương 170: Huynh Đệ
- Chương 171: Nhuận Đô Lý Khuông
- Chương 172: Mượn Tên
- Chương 173: Tập Kích Đêm Quân Địch
- Chương 174: Phi Hồng
- Chương 175: Khởi La
- Chương 176: Lương Tuyệt
- Chương 177: Sủng Thiếp
- Chương 178: Mũi Kiếm Chỉ Về Đâu
- Chương 179: Yến Hạ
- Chương 180: Kiếm thuật
- Chương 181: Lỡ hẹn
- Chương 182: Rời Thành
- Chương 183: Dương Minh Chi
- Chương 184: Du thuyền giấc mộng cũ
- Chương 185: Du Hoa Tiên Tử
- Chương 186: Dạ Bôn
- Chương 187: Đồng Hành
- Chương 188: Hôm Nay Yến Tiệc
- Chương 189: Hoan Lạc Khó Bày
- Chương 190: Bí mật
- Chương 191: Hoài nghi
- Chương 192: Hồi kinh
- Chương 193: Về nhà
- Chương 194: Gặp Vân Sinh
- Chương 195: Trêu Ghẹo
- Chương 196: Hứa Gia
- Chương 197: Tương Kiến
- Chương 198: Tiến Cung
- Chương 199: Lời Thú Nhận Ngầm
- Chương 200: Ý Trung Nhân
- Chương 201: Mặt Trăng Là Của Nàng
- Chương 202: Công Khai
- Chương 203: Chấn Động
- Chương 204: Nhận Ra
- Chương 205: Ngọc Hoa Tự
- Chương 206: Mẫu tử
- Chương 207: Sự Kỳ Lạ
- Chương 208: Thử Thăm Dò
- Chương 209: Bị Tập Kích
- Chương 210: Bí Ẩn Đằng Sau
- Chương 211: Tìm Kiếm Bà Vú Tần
- Chương 212: Tranh Đoạt Trước
- Chương 213: Xuân Phân
- Chương 214: Tên của ta
- Chương 215: Hòa Tướng Quân
- Chương 216: Vì Người Mà Đến
- Chương 217: Duyên Tiền Kiếp
- Chương 218: Chống Lưng
- Chương 219: Lại về học quán
- Chương 220: Phóng hỏa
- Chương 221: Bạn cũ đến thăm
- Chương 222: Ly gián
- Chương 223: Đêm thăm Hòa phủ
- Chương 224: Chứng cứ
- Chương 225: Sinh Thần
- Chương 226: Đèn Đố
- Chương 227: Ghen
- Chương 228: Nhìn Ta
- Chương 229: Lan Phi
- Chương 230: Ngày lành tháng tốt
- Chương 231: Áo Cưới
- Chương 232: Tỷ Thí Kiếm
- Chương 233: Thanh Kiếm Của Ta
- Chương 234: Thật giả
- Chương 235: Sự thật
- Chương 236: Hy sinh
- Chương 237: Loạn cục
- Chương 238: Quân Thần
- Chương 239: Song Sinh
- Chương 240: Đoạn Ly
- Chương 241: Tỷ Muội
- Chương 242: Thầy trò
- Chương 243: Hậu sinh khả úy
- Chương 244: Đêm hội
- Chương 245: Thích
- Chương 246: Năm mới
- Chương 247: Xuất giá (phần 1)
- Chương 248: Xuất giá (phần 2)
- Chương 249: Độc sủng
- Chương 250: Ác Niệm
- Chương 251: Mỹ Nhân Kế
- Chương 252: Phụ tử
- Chương 253: Hỗn Loạn
- Chương 254: Chính Khí
- Chương 255: Bức Cung
- Chương 256: Thất Bại
- Chương 257: Xin Ra Trận
- Chương 258: Nghĩa
- Chương 259: Tiễn Hành
- Chương 260: Xuất Chinh
- Chương 261: Đại Kết Cục (1)
- Chương 262: Đại Kết Cục (2)
- Chương 263: Đại Kết Cục (3)
- Chương 264: Đại Kết Cục (4)
- Chương 265: Đại Kết Cục (5)
- Chương 266: Đại Kết Cục (6)
- Chương 267: Đại Kết Cục (7)
- Chương 268: Phiên ngoại một – Tiêu dao (phần thượng)
- Chương 269: Phiên ngoại 1 – Tiêu Dao (Phần cuối)
- Chương 270: Phiên ngoại 2 – Bí mật của mặt trăng
- Chương 271: Phiên Ngoại 3 (Yến – Tú): Trường Tương Tư (Phần 1)
- Chương 272: Phiên Ngoại Ba: (Yến Tú) Trường Tương Tư (Phần Hạ)