Cẩm Nguyệt Như Ca - Thiên Sơn Trà Khách
Chương 37: Ghê tởm hắn
“Này, ngươi, ngươi đừng có đi tới.” Hòa Yến sợ người này đi đến trước mặt nên vội vàng vươn đầu ra từ sau tảng đá, “Ta đang tr.ần tr.ụi cả người! Ngươi muốn làm gì?”
Bước chân của đối phương quả nhiên dừng lại.
Hòa Yến thầm thở phào trong lòng, với hiểu biết của nàng về Tiêu Giác, người này bắt bẻ cực kỳ, tr.ần tr.ụi cả người ở trước mặt hắn chắc chắn bị xem là thất lễ, hắn sẽ không nguyện ý ô uế hai mắt của mình.
“Ngươi là ai, ở đây làm gì?” Tiêu Giác nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng hỏi.
“Ta là tân binh Vệ Sở, tới đây tắm rửa.” Hòa Yến đáp.
Tiêu Giác nghe vậy thì trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, vẻ mặt rõ ràng là không tin, lại hỏi: “Tới tắm rửa vào lúc này?”
“Lúc chiều người quá đông, ta đợi ở trong phòng rồi ngủ quên mất.” Hòa Yến nhìn hắn, “Ta lại không phải đại nhân ở đây, không có phòng riêng để có thể tắm gội trong phòng. Nếu có thì ai lại muốn đêm khuya khoắt chạy ra sông tắm rửa chứ, ta còn sợ lạnh đấy!”
“Đại nhân” trong lời nàng chính là chỉ Tiêu Giác, hy vọng hắn có thể nghe hiểu ý châm chọc của nàng.
Đáng tiếc Tiêu Giác cũng chẳng vì lời nói của nàng mà ngại ngùng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Hòa Yến rụt người xuống dưới nước một chút, hỏi: “Còn ngươi là ai?”
Hừm, giả vờ là một tân binh không rành thế sự đi, như vậy có vẻ thuyết phục hơn.
Tiêu Giác không trả lời nàng mà ngược lại nói: “Sợ lạnh thì đừng tới tòng quân.”
Đây là đang phản bác lời vừa rồi của nàng? Hòa Yến nhìn quần áo của mình ở đằng sau tảng đá đằng kia, nếu Tiêu Giác vẫn đứng mãi không đi thì nàng sẽ phải tiếp tục ngâm mình trong nước, nhưng ngâm lâu quá sẽ khiến hắn hoài nghi.
“Ta tòng quân là có mục đích.” Hòa Yến nói.
Tiêu Giác nhìn nàng, nhướng mày hỏi: “Mục đích gì?”
“Đương nhiên là kiến công lập nghiệp, thăng quan phát tài, trở thành thiếu niên đắc chí giống như Phong Vân tướng quân vậy. Sau đó về quê xây nhà cưới vợ, ta sẽ cưới một tiểu thư hiền lương xinh đẹp nhất, sinh ra hài tử đáng yêu nhất, con cháu đầy nhà, thịnh vượng vinh quang, ngày tháng sẽ tốt biết bao.” Hòa Yến vừa nói vừa lộ ra biểu tình khao khát.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tiêu Giác càng thêm lạnh lẽo, lạnh giọng trách mắng: “Thô tục!”
Hòa Yến vui vẻ trong lòng, nàng cố ý buộc danh hào Phong Vân tướng quân cùng với nguyện vọng của nam tử bình thường trong thiên hạ với nhau, cố ý ghê tởm hắn, người có nội tâm cao ngạo như Tiêu Giác, nhất định sẽ cảm thấy mình bị nhục nhã.
“Có gì không đúng chứ?” Vẻ mặt Hòa Yến nghiêm túc, “Đi tòng quân chính là vì như thể, để làm đại trượng phu hạnh phúc nhất.”
Dường như không nghe nổi cuồng ngôn lãng ngữ của nàng nữa, Tiêu Giác liếc nhìn nàng một cái rồi phất tay áo bỏ đi, dáng vẻ không muốn nhiều lời với nàng.
Hòa Yến ở đằng sau nói với theo: “Này, vị huynh đài, phiền huynh đưa quần áo ở sau tảng đá đó qua đây giúp ta, sẵn tay đó mà, giúp đỡ tí nha!”
Tiêu Giác tất nhiên sẽ không lấy quần áo cho nàng, Hòa Yến chờ hắn đi xa, đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, lúc này mới nhanh chóng rửa ráy rồi chạy đến sau tảng đá đằng kia thay quần áo.
Ánh trăng tròn vành vạnh, phảng phất như không nhìn thấy những chuyện vừa phát sinh, Hòa Yến ôm quần áo đi trở về, vừa đi vừa nghĩ đến cảnh tượng chạm mặt Tiêu Giác lúc nãy.
Thời gian đã muộn thế này Tiêu Giác hẳn là cũng không phải tới để làm gì, chắc là tùy ý ra ngoài đi dạo một lát, dù sao đêm nay cũng đẹp như vậy.
Nói ra thì Hòa Yến đã rất nhiều năm không gặp Tiêu Giác. Lần trước ở giáo trường, do sợ bị hắn phát hiện manh mối nên vội lo cúi đầu, không thấy rõ Tiêu Giác hiện giờ thế nào. Mới vừa rồi hiếm có dịp có thể nhìn rõ, hắn tựa hồ không có gì khác với trong trí nhớ, nhưng cũng tựa hồ có điểm bất đồng.
Nàng biết năm đó Tiêu Giác phong tư oai hùng, lệ sắc vô song, không ít cô nương chen lấn nhào tới chỉ vì một ánh mắt của hắn. Không ngờ người càng lớn lại càng anh tuấn, tên này không biết ăn cái gì mà hiện giờ nhìn lại phong tư chỉ hơn chứ không giảm. Nếu nói năm đó Tiêu Giác còn mang chút nét phong lưu phóng khoáng của thiếu niên thì nay chút phong lưu đó đã hoàn toàn biến mất, như mỹ ngọc đã được điêu khắc, như bảo kiếm trong hộp, ẩn ẩn quang mang rực rỡ.
Chỉ có tính tình, lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Hòa Yến chậm rãi bước đi.
Năm đó sau khi nàng cãi nhau một trận với người Hòa gia thì liền lén trốn đi tòng quân, cũng không biết được sau đó ở Hiền Xương Quán đã xảy ra chuyện gì, khi nàng đi Tiêu Giác vẫn là tiểu thiếu gia của Tiêu gia, hết thảy vẫn như thường. Chờ sau khi nàng nhập ngũ, qua mấy năm sau, từ trong những cuộc đàm luận của người chung quanh biết được tình trạng của nhị công tử Tiêu gia.
Phụ thân của Tiêu Giác, Tiêu Trọng Võ, là dũng tướng của Đại Ngụy, am hiểu nhất là lấy ít thắng nhiều, như là một khối thép vững chắc bảo vệ Ngụy quốc, thế nhưng khi tấn công Nam Man, trong trận Minh Thủy lại trúng phải mai phục của quân địch, chết trong tay thủ lĩnh của đối phương. Sau khi Tiêu tướng quân tử trận, Tiêu Giác tiếp nhận binh mã, tiếp tục dẫn binh tấn công Nam Man.
Năm Hòa Yến tòng quân là mười lăm tuổi, lúc Tiêu Giác dẫn quân chỉ lớn hơn nàng một tuổi. Nàng không biết cụ thể đã xảy ra việc gì, nhưng nàng biết rằng, năm ấy, một thiếu niên mười sáu tuổi tiếp nhận binh mã trong tay phụ thân là một chuyện không hề dễ dàng. Chưa nói tới hoàng thất như thế nào, đối thủ của Tiêu gia tuyệt đối sẽ không bỏ ra cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Nếu Tiêu Giác bại, toàn bộ Tiêu gia cũng sẽ theo đó mà sụp đổ, Tiêu gia là thế gia võ tướng, chỉ bằng một chức quan văn Phụng Nghị đại phu của Tiêu đại công tử thì chắc chắn không thể nào chống đỡ nổi.
May thay trời cao chiếu cố, Tiêu Giác không chỉ thắng trận mà còn thắng được xinh đẹp, đánh cho Nam Man hoa rơi nước chảy, mang theo đầu của tướng lãnh quân địch trở về kinh thành. Danh xưng “Thiết niên sát tướng, ngọc diện Đô đốc” cũng được xưng tụng từ đó.
Chiến tranh là biện pháp mài giữa tâm tính của một người nhanh nhất, đối mặt với sinh tử, tất cả các góc cạnh, mũi nhọn đều phải thu lại. Có lẽ trước đó trên người Tiêu Giác có vẻ anh dũng khinh cuồng của con cháu huân quý kinh thành, nhưng hắn của hiện tại, đã hoàn toàn không thấy được những điều ấy.
Một Tiêu Giác xuất sắc hơn, lãnh đạm hơn, sâu không lường được, khó mà đối phó.
Hòa Yến đi tới trước cửa phòng, trong phòng mọi người đang ngủ say sưa, không ai phát hiện ra nàng. Nàng để quần áo dơ dưới chân giường sau đó nhẹ nhàng bước lên nằm xuống, nhắm mắt lại, trong lòng tĩnh lặng.
Cũng may, mấy năm nay không chỉ có một mình Tiêu Giác trưởng thành, mà nàng, cũng giống như hắn.
Cũng không kém quá nhiều.
Danh sách chương
- Chương 1: Nữ Tướng
- Chương 2: Tỷ Đệ
- Chương 3: Ta chẻ cho đệ xem
- Chương 4: Lên Núi
- Chương 5: Nghèo khó
- Chương 6: Trêu đùa
- Chương 7: Khiêu khích
- Chương 8: Nhạc Thông Trang
- Chương 9: Xúc xắc
- Chương 10: Cái Hay Của Người Mù
- Chương 11: Tiên nhân dưới ánh trăng
- Chương 12: Giàu có sau một đêm
- Chương 13: Làm Nhục
- Chương 14: Cưỡi ngựa
- Chương 15: Ngũ Lăng Quý công tử
- Chương 16: Tặng ngựa
- Chương 17: Cùng trường
- Chương 18: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 19: Kẻ phụ lòng
- Chương 20: Không gặp
- Chương 21: Văn Thư Tuyển Binh
- Chương 22: Tư Tình
- Chương 23: Nợ Đào Hoa
- Chương 24: Cứu Người
- Chương 25: Dây Dưa
- Chương 26: Vận Mệnh Bất Ngờ
- Chương 27: Dẫn Dụ
- Chương 28: Mưa Đêm
- Chương 29: Tòng Quân
- Chương 30: Bước Vào Quân Doanh
- Chương 31: Công tử Tiêu gia
- Chương 32: Trên Đường Đến Lương Châu
- Chương 33: Đến Lương Châu
- Chương 34: Ra oai phủ đầu
- Chương 35: Tư chất quá kém
- Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 37: Ghê tởm hắn
- Chương 38: Giành thức ăn
- Chương 39: Cá lớn nuốt cá bé
- Chương 40: Thông qua
- Chương 41: Ta kéo không ra
- Chương 42: Yếu nhất toàn quân
- Chương 43: Luyện tập ban đêm
- Chương 44: Ánh trăng khi ấy
- Chương 45: Hắn thay đổi
- Chương 46: Ta nhất định thắng ngươi
- Chương 47: Giao hẹn mười ngày
- Chương 48: Khổ luyện
- Chương 49: Mười ngày đã đến
- Chương 50: Hòa
- Chương 51: Lại hòa tiếp
- Chương 52: Thế Trận Mới
- Chương 53: Gọi Một Tiếng Lão Đại Nghe Xem
- Chương 54: Cửu Kỳ Doanh
- Chương 55: Giang Giao
- Chương 56: So trường thương
- Chương 57: Chư khí chi vương
- Chương 58: Lôi chủ Hòa Yến
- Chương 59: So đao
- Chương 60: Uyên ương đao
- Chương 61: Binh bất yếm trá
- Chương 62: Tổ đội đá quán
- Chương 63: Đều đừng hỏng bắn tên
- Chương 64: Đa tạ
- Chương 65: Hoài nghi
- Chương 66: Lên núi
- Chương 67: Không nghe lời khuyên
- Chương 68: Có hại ngay trước mắt
- Chương 69: Bẫy rập
- Chương 70: Giết Sói
- Chương 71: Kim Phong Ngọc Lộ
- Chương 72: Cùng cưỡi ngựa
- Chương 73: Xem Thanh Kiếm Của Ngài
- Chương 74: Thoa Thuốc
- Chương 75: Năm xưa
- Chương 76: Thất Tịch
- Chương 77: Trị tội
- Chương 78: Tết trung nguyên
- Chương 79: Thiếu niên
- Chương 80: Cướp cờ
- Chương 81: Đánh cướp
- Chương 82: Lôi Hậu
- Chương 83: Trận pháp
- Chương 84: Phá trận
- Chương 85: So ai thảm hơn
- Chương 86: Ngươi có thích ta không?
- Chương 87: Lại là thế thân
- Chương 88: Oan gia đồng hành
- Chương 89: Cứu mỹ nhân
- Chương 90: Cữu Cữu ta
- Chương 91: Tố Cáo
- Chương 92: Ai là vị hôn thê
- Chương 93: Trò Chơi Quyền Lực Tại Viên Bảo Trấn
- Chương 94: Yến Vô Hảo Yến
- Chương 95: Bị tấn công
- Chương 96: Thử Thách
- Chương 97: Phi lễ chớ nhìn
- Chương 98: Lại Một Lần Nữa Lần Thử Thách
- Chương 99: Ngươi Là Ai
- Chương 100: Thân Phận Con Gái
- Chương 101: Hồng Nhan Cốt Khô
- Chương 102: Thừa Phong
- Chương 103: Người Phụ Nữ Mà Đô Đốc Yêu Sâu Đậm
- Chương 104: Cùng chung sống
- Chương 105: Suối Nước Nóng
- Chương 106: Tuyết Đông
- Chương 107: Người Khương
- Chương 108: Gián điệp
- Chương 109: Địa lao
- Chương 110: Kinh Biến
- Chương 111: Người Tiếp Theo
- Chương 112: Trở Về
- Chương 113: Y Sư
- Chương 114: Lâm Song Hạc
- Chương 115: Vô tình chi nhân
- Chương 116: Thiếu niên (Phần 1)
- Chương 117: Thiếu niên (Phần 2)
- Chương 118: Sở Tử Lan
- Chương 119: Bằng hữu cũ
- Chương 120: Say Rượu
- Chương 121: Phần Thưởng
- Chương 122: Ký Dương
- Chương 123: Tin Vui
- Chương 124: Sự dịu dàng
- Chương 125: Ánh Trăng (Thượng)
- Chương 126: Ánh Trăng (Hạ)
- Chương 127: Thích Ta Không?
- Chương 128: Giả Phu Thê
- Chương 129: Phu Nhân
- Chương 130: Họa mi
- Chương 131: Hồng Trang
- Chương 132: Gia Yến
- Chương 133: Cầm Nghệ
- Chương 134: Tìm người
- Chương 135: Cầu Tình Nhân
- Chương 136: Là gió lay động
- Chương 137: Mười bí mật
- Chương 138: Tên của ta
- Chương 139: Lưu Bất Vong
- Chương 140: Tái Ngộ
- Chương 141: Tiểu Điện Hạ
- Chương 142: Mục Hồng Cẩm
- Chương 143: Lưu Thiếu hiệp và Mục cô nương
- Chương 144: Độc Sủng
- Chương 145: Liệt Nữ
- Chương 146: Tái Ngộ
- Chương 147: Tử Lan
- Chương 148: Vọng Nguyệt
- Chương 149: Quá khứ của Sở Chiêu
- Chương 150: Quân đội thành Ký Dương
- Chương 151: Nuối tiếc
- Chương 152: Sinh Cơ Trong Cục Chết
- Chương 153: Quân Địch Tới
- Chương 154: Không Gió
- Chương 155: Người Ta Yêu Cách Trở Núi Biển
- Chương 156: Gió Đến
- Chương 157: Hỏa Công
- Chương 158: Dưới nước
- Chương 159: Lời từ biệt
- Chương 160: Lâm Hành
- Chương 161: Nhân Sinh Hữu Biệt
- Chương 162: Hồi Doanh
- Chương 163: Thẩm Đại Tiểu thư
- Chương 164: Xứng Đôi
- Chương 165: Không Được Đi
- Chương 166: Tiến quan
- Chương 167: Thắng lợi đau thương
- Chương 168: Đối Đầu
- Chương 169: Ly Doanh
- Chương 170: Huynh Đệ
- Chương 171: Nhuận Đô Lý Khuông
- Chương 172: Mượn Tên
- Chương 173: Tập Kích Đêm Quân Địch
- Chương 174: Phi Hồng
- Chương 175: Khởi La
- Chương 176: Lương Tuyệt
- Chương 177: Sủng Thiếp
- Chương 178: Mũi Kiếm Chỉ Về Đâu
- Chương 179: Yến Hạ
- Chương 180: Kiếm thuật
- Chương 181: Lỡ hẹn
- Chương 182: Rời Thành
- Chương 183: Dương Minh Chi
- Chương 184: Du thuyền giấc mộng cũ
- Chương 185: Du Hoa Tiên Tử
- Chương 186: Dạ Bôn
- Chương 187: Đồng Hành
- Chương 188: Hôm Nay Yến Tiệc
- Chương 189: Hoan Lạc Khó Bày
- Chương 190: Bí mật
- Chương 191: Hoài nghi
- Chương 192: Hồi kinh
- Chương 193: Về nhà
- Chương 194: Gặp Vân Sinh
- Chương 195: Trêu Ghẹo
- Chương 196: Hứa Gia
- Chương 197: Tương Kiến
- Chương 198: Tiến Cung
- Chương 199: Lời Thú Nhận Ngầm
- Chương 200: Ý Trung Nhân
- Chương 201: Mặt Trăng Là Của Nàng
- Chương 202: Công Khai
- Chương 203: Chấn Động
- Chương 204: Nhận Ra
- Chương 205: Ngọc Hoa Tự
- Chương 206: Mẫu tử
- Chương 207: Sự Kỳ Lạ
- Chương 208: Thử Thăm Dò
- Chương 209: Bị Tập Kích
- Chương 210: Bí Ẩn Đằng Sau
- Chương 211: Tìm Kiếm Bà Vú Tần
- Chương 212: Tranh Đoạt Trước
- Chương 213: Xuân Phân
- Chương 214: Tên của ta
- Chương 215: Hòa Tướng Quân
- Chương 216: Vì Người Mà Đến
- Chương 217: Duyên Tiền Kiếp
- Chương 218: Chống Lưng
- Chương 219: Lại về học quán
- Chương 220: Phóng hỏa
- Chương 221: Bạn cũ đến thăm
- Chương 222: Ly gián
- Chương 223: Đêm thăm Hòa phủ
- Chương 224: Chứng cứ
- Chương 225: Sinh Thần
- Chương 226: Đèn Đố
- Chương 227: Ghen
- Chương 228: Nhìn Ta
- Chương 229: Lan Phi
- Chương 230: Ngày lành tháng tốt
- Chương 231: Áo Cưới
- Chương 232: Tỷ Thí Kiếm
- Chương 233: Thanh Kiếm Của Ta
- Chương 234: Thật giả
- Chương 235: Sự thật
- Chương 236: Hy sinh
- Chương 237: Loạn cục
- Chương 238: Quân Thần
- Chương 239: Song Sinh
- Chương 240: Đoạn Ly
- Chương 241: Tỷ Muội
- Chương 242: Thầy trò
- Chương 243: Hậu sinh khả úy
- Chương 244: Đêm hội
- Chương 245: Thích
- Chương 246: Năm mới
- Chương 247: Xuất giá (phần 1)
- Chương 248: Xuất giá (phần 2)
- Chương 249: Độc sủng
- Chương 250: Ác Niệm
- Chương 251: Mỹ Nhân Kế
- Chương 252: Phụ tử
- Chương 253: Hỗn Loạn
- Chương 254: Chính Khí
- Chương 255: Bức Cung
- Chương 256: Thất Bại
- Chương 257: Xin Ra Trận
- Chương 258: Nghĩa
- Chương 259: Tiễn Hành
- Chương 260: Xuất Chinh
- Chương 261: Đại Kết Cục (1)
- Chương 262: Đại Kết Cục (2)
- Chương 263: Đại Kết Cục (3)
- Chương 264: Đại Kết Cục (4)
- Chương 265: Đại Kết Cục (5)
- Chương 266: Đại Kết Cục (6)
- Chương 267: Đại Kết Cục (7)
- Chương 268: Phiên ngoại một – Tiêu dao (phần thượng)
- Chương 269: Phiên ngoại 1 – Tiêu Dao (Phần cuối)
- Chương 270: Phiên ngoại 2 – Bí mật của mặt trăng
- Chương 271: Phiên Ngoại 3 (Yến – Tú): Trường Tương Tư (Phần 1)
- Chương 272: Phiên Ngoại Ba: (Yến Tú) Trường Tương Tư (Phần Hạ)