Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 258: Khiến người ta sợ hãi
Anh không gọi mẹ Từ, cũng không gọi giám đốc Từ, mà gọi là cô Từ. Xưng hô này chứa đầy ý nghĩa, rõ ràng là coi mẹ Từ như người thân thiết nhất với Hàng Tư, giống như mẹ của Hàng Tư vậy, nên anh cũng gọi là "cô" một cách hết sức tự nhiên.
Sao mẹ Từ lại không nhìn ra? Vì vậy mới càng căng thẳng.
Thế nên tình hình hiện tại là mẹ Từ sợ Lục Nam Thâm, Lục Nam Thâm cũng sợ ngược lại mẹ Từ.
Lục Nam Thâm làm thân với đám trẻ rất nhanh, cũng nhờ chỗ quà vặt, sách vở và đồ chơi mà anh mang đến. Anh suy nghĩ rất chu đáo, những chuyện này Hàng Tư hoàn toàn không ngờ tới, cũng không yêu cầu anh phải làm vậy, nghĩ rằng anh chủ động tới trại trẻ mồ côi thăm nom đã nằm ngoài dự tính của cô rồi.
Cái gọi là "làm thân" thật ra là Lục Nam Thâm bị một đám trẻ con vây kín, thậm chí còn có cảm giác bị động. Một người đàn ông vốn có một đôi tai nhạy bén, bây giờ đám trẻ đứng trước mặt, ríu ra ríu rít với anh, chắc đây cũng là một sự giày vò to lớn đối với anh, quan trọng hơn là chúng vẫn luôn miệng gọi "Chú ơi, chú à..."
Tới khi ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm đánh đàn cho lũ trẻ, tâm trạng của Lục Nam Thâm mới ổn định trở lại. Đám trẻ thường ngày thích vừa hát vừa múa theo tiếng đàn, bây giờ có người ngồi đánh đàn cho chúng, dĩ nhiên chúng vui mừng khôn tả. Hàng Tư và mẹ Từ ngồi ở vị trí sát cửa sổ, từ góc độ của Hàng Tư có thể nhìn thấy bóng nghiêng của Lục Nam Thâm khi đánh đàn.
Đó là một cây dương cầm đã cũ, nhưng âm sắc vẫn rất ổn, mẹ Từ không nỡ bỏ đi, cũng không đành lòng thay một cây mới, bà luôn nói những món đồ cũ có sức nặng của nó, nguyên liệu cũng là loại cao cấp. Những ngón tay mảnh khảnh của Lục Nam Thâm vuốt lên phím đàn, sức mạnh của những khớp ngón tay vừa phải, chừng mực. Cây đàn cũ ấy như thăng hoa dưới bàn tay của anh, bản nhạc du dương chảy trôi qua từng kẽ tay, không khác gì một bản nhạc được đánh từ một cây đàn đắt giá và nổi tiếng.
Cảnh tượng này vừa tréo ngoe lại cũng rất hòa hợp.
Tréo ngoe là vì một người đàn ông trong một bộ vest chỉn chu, quý phái lại ngồi trước một cây đàn dương cầm cũ kỹ. Nhưng hòa hợp cũng chính vì điểm này. Anh điều khiển nó một cách thuần thục, thong dong. Một món đồ dù đã mục nát cỡ nào dường như qua bàn tay anh đều có thêm sinh mệnh, khiến người ta phải chìm đắm vào trong đó.
Trùng hợp thay anh còn hòa vào trong quầng sáng rực rỡ, như một người từ trên trời rơi xuống, thần thánh và đầy sức hút.
Những đứa trẻ nghịch ngợm là thế mà lúc này đều yên lặng ở xung quanh anh, có thể đứng hoặc ngồi, chống tay lên gương mặt nhỏ, hoàn toàn bày ra vẻ mặt sùng bái và ngưỡng mộ.
Là một người đàn ông có thể mang tới hy vọng cho trẻ nhỏ đấy.
Nhìn thấy cảnh đó, mẹ Từ cảm thán, "Đàn hay thật đấy, vừa nghe là biết một người có năng khiếu trời sinh."
Hàng Tư khoác tay mẹ Từ, nói bằng một thanh âm cực nhỏ, "Anh ấy là một nhạc trưởng, từ nhỏ đã đam mê âm nhạc, chính là kiểu người được ông trời ưu ái mà người ta hay nói."
Cô cũng chẳng sợ anh nghe thấy, vì cô chỉ nói sự thật.
Mẹ Từ dĩ nhiên không rõ về sự nhạy bén của đôi tai Lục Nam Thâm, cứ nghĩ tiếng nhạc đã che đi hết mọi chuyện rồi. Bà hỏi Hàng Tư, "Thật sự không liên quan đến Kiều Uyên sao? Nhưng hai người họ quá giống nhau đi, cùng lắm chỉ khác nhau về tuổi tác."
Mẹ Từ lúc này vẫn còn đang cảm thấy run rẩy trong lòng.
"Thật sự không liên quan, anh ấy là anh ấy, Kiều Uyên là Kiều Uyên." Hàng Tư không thể nói ra sự thật, đành lấp lửng nước đôi.
Mẹ Từ cũng thật sự sợ hãi vì câu chuyện năm xưa.
Hai năm trước, vì muốn đưa cô đi, Kiều Uyên đã đích thân tới trại trẻ mồ côi, ngoài mặt thì thân thiện vô hại, nhưng mẹ Từ rất tinh mắt, nhìn ra được sự bất thường của Kiều Uyên. Sau này Hàng Tư mất tích hai năm, người báo bình an cho mẹ Từ chính là Kiều Uyên, nhưng bà đâu có ngốc, làm gì có ai đi nghỉ dưỡng thương lại không lộ mặt?
Tuy rằng trong thời gian đó Hàng Tư cũng có gọi điện thoại cho mẹ Từ, nhưng cô được mẹ Từ nuôi lớn, nghe giọng Hàng Tư càng bình tĩnh thì chứng tỏ chuyện càng nghiêm trọng. Từ đầu tới cuối, Kiều Uyên chưa từng nói lời tàn độc nào với mẹ Từ, cũng chưa từng để lộ ý uy hiếp ra trước mặt bà, nhưng trong vô hình vẫn khiến bà nảy sinh một cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Về sau Hàng Tư trở về, tuy không nói gì nhiều, nhưng mẹ Từ cũng đoán ra được bảy, tám phần. Mẹ Từ nói, "Kiều Uyên từ người tàn nhẫn từ bản chất, khiến người ta sợ hãi."
Mẹ Từ im lặng một lúc, rồi lại hỏi Hàng Tư, "Vậy cậu ấy có biết Kiều Uyên không?"
Ánh mắt Hàng Tư ảm đạm đi vài phần, "Biết ạ."
"Ý của mẹ là..." Mẹ Từ hạ thấp giọng xuống, "Cậu ấy có biết chuyện giữa con và Kiều Uyên không?"
Biết Kiều Uyên và biết chuyện giữa con và Kiều Uyên là hai ý khác nhau. Hàng Tư ngồi dậy, quay đầu nhìn mẹ Từ. Mẹ Từ thở dài, giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, "Vừa nhìn là biết cậu thanh niên đó từ nhỏ đã được lớn lên trong một gia đình giàu có, được dạy dỗ rất cẩn thận. Cũng nhìn ra được cậu ấy rất thích con, bằng không đã chẳng vì con mà chạy tới tận trại trẻ mồ côi. Cậu ấy muốn hiểu hơn về con, thân thiết với con hơn một chút, thế nên..."
"Anh ấy biết hết mọi chuyện về con, chuyện của con và Kiều Uyên, cả chuyện lúc nhỏ của con." Hàng Tư không giấu mẹ Từ, nói nhẹ nhàng.
Mẹ Từ ngẩn ra trong giây lát, rồi lập tức quay đầu nhìn Lục Nam Thâm, người đang dạy đám trẻ chơi đàn, sau đó quay lại nhìn cô, hỏi nhỏ, "Nói với cậu ấy hết rồi sao?"
Hàng Tư gật đầu.
Mẹ Từ cảm thán, "Cậu thanh niên này... thật sự không tệ, chỉ hơi trẻ tuổi một chút, không biết tâm tính thế nào."
Hàng Tư đang định trả lời thì thấy tiếng đàn ngưng bặt lại, góc nghiêng của Lục Nam Thâm bỗng dưng căng ra. Hàng Tư còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Nam Thâm đã sải bước tới, một tay đẩy mẹ Từ ra, một tay khoác tay Hàng Tư, kéo cô sang bên cạnh. Hàng Tư chỉ kịp cảm thấy có luồng gió lạnh sượt qua mang tai, rồi nghe thấy "keng" một tiếng, có thứ gì đó đâm lên cây đàn dương cầm.
Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, Hàng Tư vừa định ngẩng đầu thì nghe thấy tiếng la hét của đám trẻ ngoài vườn vọng vào, hoảng sợ tột độ. Lục Nam Thâm buông Hàng Tư ra, lập tức lao ra ngoài, đại não của cô ù hẳn đi, cô cũng loạng choạng bám theo sau.
Đó là một bé gái khoảng bốn, năm tuổi, đang ngồi bệt dưới đất òa khóc. Mọi người trong trại trẻ mồ côi đều hoảng hốt. Lục Nam Thâm nhanh nhẹn chạy tới bế đứa trẻ ấy lên, và nói với những người vừa vội vàng có mặt, "Phía Đông Nam, trong khu rừng nhỏ, kẻ đó cầm nỏ chạy men theo dòng sông, mọi người có thể đuổi kịp hắn, mau."
Mấy người đó nhận lệnh, đuổi theo một cách nhanh nhẹn, dứt khoát.
Mấy người trong trại trẻ đều ngây cả ra, đặc biệt là mẹ Từ, hoàn toàn không rõ mấy người kia từ đâu xuất hiện, rõ ràng là chưa gặp họ bao giờ, còn nữa, vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Tuy đầu óc của Hàng Tư hỗn loạn nhưng cũng đã nghe thấy Lục Nam Thâm nhắc đến một vật: Nỏ, cô giật mình nghĩ tới một khả năng, hung thủ đã thật sự nhắm vào cô.
Mẹ Từ vội vàng bế đứa trẻ lên, ra sức dỗ dành, rồi lại hỏi han bảo vệ của trại trẻ tình hình, người bảo vệ cũng ngơ ngơ ngác ngác, "Tôi thật sự không rõ mọi chuyện là thế nào, chỉ thấy đứa trẻ này đang định chạy vào trong nhà thì hét ầm lên một tiếng, có vẻ như đã nhìn thấy gì đó. Giám đốc, không lẽ... trại trẻ không sạch sẽ?"
Người bảo vệ này mới tới làm, nói năng không kiêng kị, mẹ Từ nghe xong bèn quát nạt, "Ở trước mặt con trẻ, nói lung tung gì vậy?"
Lục Nam Thâm tiến lên quan sát Hàng Tư, "Có bị thương không?"
Hàng Tư lắc đầu, sắc mặt thì rất nhợt nhạt, cô nghĩ tới âm thanh vừa nghe thấy, "Đợi tâm trạng của đứa trẻ bình tĩnh lại rồi hỏi thăm xem, trở vào trong xem sao đã."
Danh sách chương
- Chương 1: Anh lẩm bẩm, không phải Mr.O
- Chương 2: Chưa quyết, tùy duyên
- Chương 3: Họ Thâm kia
- Chương 4: Cậu rất hợp với việc nói hai chữ một
- Chương 5: Đáp lại một chữ ừm nghe rất muốn đấm
- Chương 6: Quên mất, cậu không nghe thấy
- Chương 7: Một gương mặt phụ nữ, tóc tai bù xù
- Chương 8: Sáu con cá, càng biến thái
- Chương 9: Cậu tin cô ấy không?
- Chương 10: Tôi chửi thầm cậu, cậu nghe thấy không?
- Chương 11: Kiều Uyên
- Chương 12: A Tư, em muốn có được tự do sao?
- Chương 13: Người ôm eo mình là đàn ông
- Chương 14: Bằng không anh phải theo sát tôi
- Chương 15: Đắt lắm đấy
- Chương 16: Lên đi, tôi cõng cô
- Chương 17: Sự lịch lãm từ trong bản chất
- Chương 18: Gặp chuyện
- Chương 19: Tướng chết quái dị
- Chương 20: Hai anh trả tiền mặt hay quét Alipay?
- Chương 21: Lần này, vẫn là giá chuẩn niêm yết
- Chương 22: Cậu biết cược đá không?
- Chương 23: Nến trắng và giầy thêu hoa
- Chương 24: Không sao, để tôi dựng lại
- Chương 25: Đúng là có âm thanh
- Chương 26: Tiên y nộ mã thiếu niên thời
- Chương 27: Phải ăn đòn mấy lần mới thuộc được nhiều chữ như vậy
- Chương 28: Cậu rốt cuộc muốn làm gì?
- Chương 29: Chính là vụ án Ode to soul của hai năm trước phải không?
- Chương 30: Bản nhạc chết chóc
- Chương 31: Cô gái nhỏ này từng thử anh
- Chương 32: Dù sao cũng đều ở độ tuổi khỏe mạnh cường tráng
- Chương 33: Còi uống máu
- Chương 34: Chị cậu mãi mãi là chị cậu
- Chương 35: Trời, thật dễ thương
- Chương 36: Đối phương nắm rõ mọi nhất cử nhất động
- Chương 37: Tiểu bảo bối
- Chương 38: Cô thu nhận tôi đi mà
- Chương 39: Tôi không còn đường lùi
- Chương 40: Muốn em trở thành bạn gái của tôi
- Chương 41: Đúng là tôi định giở trò lưu manh đấy
- Chương 42: Hàng Tư, cô hiền quá
- Chương 43: Miệng thì nhỏ mà cắn miếng thì to
- Chương 44: Phong thái rất giống nhau
- Chương 45: Làm sao cô biết cậu ta bám theo gần hay xa?
- Chương 46: Em sẽ không tha cho hắn
- Chương 47: Bởi vì hắn có thể biến mất không dấu vết
- Chương 48: Hắn là ma
- Chương 49: Anh sẽ không để nó gặp nguy hiểm
- Chương 50: Ngoại giao khủng khiếp
- Chương 51: Lâu là được nửa năm ấy hả?
- Chương 52: Dễ bị hù dọa thật đấy
- Chương 53: Nếu tay bị phế, em có nuôi tôi không?
- Chương 54: Lục Nam Thâm, anh có phải con người không?
- Chương 55: Eo mới là lưỡi dao dịu dàng
- Chương 56: Anh đang bán mạng cho ai?
- Chương 57: Bị thương
- Chương 58: Em biết Trần Lẫm, đúng không?
- Chương 59: Anh thật là đáng yêu đấy
- Chương 60: Tôi yếu thật mà
- Chương 61: Cho dù là cún cưng cũng không thích bị buộc dây dắt đi dạo
- Chương 62: Cậu chủ Niên thiếu tiền?
- Chương 63: Ở cạnh cậu ta nguy hiểm quá
- Chương 64: Tôi nghe thấy đều giống nhau
- Chương 65: Tôi muốn ôm thêm một lúc
- Chương 66: Chỉ là phạt nhẹ răn mạnh mà thôi
- Chương 67: Đêm nay cậu còn "dùng" cô ấy không?
- Chương 68: Cảm giác của cô chưa bao giờ sai
- Chương 69: Tình người còn ở khắp mọi nơi trên thế gian này
- Chương 70: Em còn chịu thu nhận tôi không?
- Chương 71: Thế này là muốn bán tài nghệ đây
- Chương 72: Hai chúng ta cầm kiếm phiêu bạt giang hồ đi
- Chương 73: Chị đừng trách nhé
- Chương 74: Thích lắm luôn
- Chương 75: Có lúc tôi có thể không cần thể diện
- Chương 76: Ở cạnh một người như vậy sẽ có cảm giác gì?
- Chương 77: Lục Nam Thâm, cậu dám đảm bảo cô ấy đáng tin cậy không?
- Chương 78: Cục cưng của tôi
- Chương 79: Bình tĩnh lại
- Chương 80: Như một đứa trẻ bị bỏ rơi
- Chương 81: Bạn như thế nào?
- Chương 82: Anh tôi ngũ quan đầy đủ
- Chương 83: Có thể sẽ tiếp tục giết người
- Chương 84: Tựu chung lại anh cũng không bỉ ổi
- Chương 85: Chỉ là duyên phận dọc đường
- Chương 86: Bằng không tôi sẽ xử lý anh
- Chương 87: Cô ra giá đi
- Chương 88: Vân Vân
- Chương 89: Cứ để cô ấy ôm mãi sao?
- Chương 90: Muốn ôm chị gái xinh đẹp được không?
- Chương 91: Mấy tình huống kiểu này anh không biết né sao?
- Chương 92: Bên sứt càng, bên gãy gọng
- Chương 93: Mạch thượng công tử
- Chương 94: Lẽ nào cậu thật sự không có tiền?
- Chương 95: Là anh em thì đừng để ý tới cô ấy
- Chương 96: Anh xem, anh xem, xem phía sau lưng anh kìa
- Chương 97: Hai Lục Nam Thâm
- Chương 98: Em suy nghĩ đến đâu rồi?
- Chương 99: Cậu đừng để bị cướp mất trái tim
- Chương 100: Bị đánh khờ luôn rồi!
- Chương 101: Con yêu tinh nào định ăn thịt Đường Tăng đấy?
- Chương 102: Sao anh không phát hiện ra cô bé này xấu xa thế nhỉ?
- Chương 103: Hay là anh giết tôi đi
- Chương 104: Một lúc làm ba việc
- Chương 105: Thật là phung phí của trời
- Chương 106: Chẳng biết từ khi nào, tình cứ thế đậm sâu
- Chương 107: Chỉ cần trả đủ tiền là được
- Chương 108: Đúng là ấu trĩ
- Chương 109: Hay bản thân em cũng đã rung động?
- Chương 110: Đòn vừa rồi của tôi đủ tiêu chuẩn chứ hả?
- Chương 111: Đủ rồi!
- Chương 112: Tóm lại, rất bực dọc
- Chương 113: Đợi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ đấm cho anh ta một trận
- Chương 114: Tôi cũng cần thỉnh giáo một người nữa mới được
- Chương 115: Khung xương tuyệt vời
- Chương 116: Cây Nhảy Múa
- Chương 117: Phải dùng phương pháp đặc biệt mới tỉnh hẳn được
- Chương 118: Anh chắc chắn là tỉnh táo hẳn rồi chứ?
- Chương 119: Cô Hàng có không ít bí mật đấy nhỉ
- Chương 120: Người tính không bằng trời tính
- Chương 121: Tạm biệt
- Chương 122: Cậu có bị tổn thương không?
- Chương 123: Khi chửi mắng nhất định phải hết sức chân thành
- Chương 124: Không cần mò mẫm, để tôi dạy em
- Chương 125: Cậu bình tĩnh, cậu buông tay ra đã
- Chương 126: Cậu thích anh ấy thật đấy à?
- Chương 127: Bóp ch.ết anh ấy
- Chương 128: Tôi suy nghĩ hạn hẹp quá
- Chương 129: Ai nói với cô anh Kiều đã chết rồi?
- Chương 130: Không được thích người tặng sáo
- Chương 131: Cấp cứu đồng đội
- Chương 132: Tán gái tốn kém quá nhỉ
- Chương 133: Anh động vào cô ấy một lần nữa xem
- Chương 134: Hay gọi nó là "Tùy"?
- Chương 135: Sự khác biệt giữa người và thần
- Chương 136: Tôi cũng được coi là ân nhân cứu mạng anh đấy
- Chương 137: Có người sống đấy nhưng thực ra đã chết rồi
- Chương 138: Anh ấy chính là Mr. D
- Chương 139: Mục đích thứ hai là gì?
- Chương 140: Hai người đó lai lịch dữ dội vậy sao?
- Chương 141: Bùn đất và mây trời
- Chương 142: Có phải cậu yêu Kiều Uyên rồi không?
- Chương 143: Xin lỗi vì những lời cậu vừa bôi nhọ tôi
- Chương 144: Em vui là được, có chuyện gì có tôi gánh chịu
- Chương 145: Nếu tôi có tội
- Chương 146: Đâu phải vì cậu
- Chương 147: Rất chật
- Chương 148: Cảm nhận thế nào là hồn bay phách lạc
- Chương 149: Thanh xà nhà đó
- Chương 150: Hỏi xong liền choáng váng
- Chương 151: Đơn thuần là thích thể hiện
- Chương 152: Anh ấy còn có thể khiến cậu giả vờ mù bao lâu nữa?
- Chương 153: Vì sao vẫn còn bám lấy tôi?
- Chương 154: Xử lý tình cảm quá lằng nhằng
- Chương 155: Chỉ có tôi mới bảo vệ được cho anh ta chu toàn
- Chương 156: Thế mới nói mồm cậu rất thiêng
- Chương 157: Kiều Uyên là một kẻ điên
- Chương 158: Em đang lảng tránh trọng điểm
- Chương 159: Tôi có thể cho em những điều tốt đẹp hơn
- Chương 160: Duy chỉ có "thích" không dám động đến
- Chương 161: Vậy thì cứ chết đi cho xong
- Chương 162: Tôi muốn hiểu rõ về một người, khó lắm sao?
- Chương 163: Em ngoan đi
- Chương 164: Đứa trẻ đó chính là tôi
- Chương 165: Tư Niệm
- Chương 166: Người anh lớn
- Chương 167: Không liên quan tới những chuyện ngoài lề
- Chương 168: Chắc chắn
- Chương 169: Cậu nói anh ấy có võ?
- Chương 170: Ngày tuyết rơi thì phải đi ăn oden
- Chương 171: A Tư, đã lâu không gặp
- Chương 172: Em rõ nhất mà
- Chương 173: Em nghĩ tôi sẽ tin à
- Chương 174: Có thể vì chưa ly hẳn chăng
- Chương 175: Nhất định có ẩn tình khác
- Chương 176: Lớn từng này rồi mà còn làm nũng như vậy
- Chương 177: Sợ đến bệnh
- Chương 178: Không phát hiện ra cậu ta có gì bất thường sao?
- Chương 179: Vì sao cứ nhắm vào tôi không buông tha?
- Chương 180: Có thể không quan tâm chút nào sao?
- Chương 181: Tôi hạ nhiệt cho anh ta
- Chương 182: Hợp lại thì sống, tách ra thì chết
- Chương 183: Phán đoán
- Chương 184: Tôi mệt quá
- Chương 185: Style bạn trai yếu đuối tới mức không thể tự lo liệu việc gì
- Chương 186: Tốn sức
- Chương 187: Thế này gọi là dựa?
- Chương 188: Còn chưa phải thiêu thân lao vào lửa à ?
- Chương 189: Sao như bị rơi vào một cái bẫy vậy nhỉ?
- Chương 190: Có lớn mà không có khôn
- Chương 191: Núi Mạnh Cô
- Chương 192: Cô ấy phải ở bên cạnh tôi
- Chương 193: Người cây
- Chương 194: Quả thực tối nay phải bàng hoàng sửng sốt
- Chương 195: Bỗng dưng biến mất
- Chương 196: Chơi lớn vậy sao?
- Chương 197: Chỉ cách cái chết một cánh cửa
- Chương 198: Ăn ý
- Chương 199: Phó thác sinh tử
- Chương 200: Không nuốt lời
- Chương 201: Lo chuyện bao đồng là tối kỵ trong tu tiên đấy
- Chương 202: Còn rất giống em
- Chương 203: Sau khi chung sức hợp tác thì sao?
- Chương 204: Em có bị ngốc không?
- Chương 205: Nhìn nhầm ư?
- Chương 206: Có một suy nghĩ đáng sợ
- Chương 207: Đúng đấy, vì sao phải sợ chứ?
- Chương 208: Đã nói sẽ cùng nhau mà
- Chương 209: Thú mặt người
- Chương 210: Anh đành phải mạo phạm
- Chương 211: Hình như anh ấy đã... nhìn thấy Trần Lẫm
- Chương 212: Say ngủ
- Chương 213: Chắc chắn tôi không nhìn nhầm
- Chương 214: Phân liệt nhân cách
- Chương 215: Người đàn ông xuất hiện ở phòng trà nước
- Chương 216: Anh ấy là Lục Nam Thâm
- Chương 217: Không sợ hãi là giả
- Chương 218: Cô còn sợ hãi hơn cả trong tưởng tượng
- Chương 219: Kiều Uyên đã muốn thay thế Nam Thâm từ lâu rồi
- Chương 220: Có vẻ đơn độc một mình
- Chương 221: Hủy diệt bản thân, khoe khoang người khác
- Chương 222: Tạm tin vậy
- Chương 223: Xuất hiện vì cô
- Chương 224: Anh cũng có điểm yếu
- Chương 225: Ừm, tôi đây
- Chương 226: Tức đến đau đầu
- Chương 227: Cảm thấy tôi rất không đứng đắn
- Chương 228: Tôi không yếu ớt vậy đâu
- Chương 229: Được, hứa nhé
- Chương 230: Tôi là ai?
- Chương 231: Ở trong mắt cô, anh đã trở thành tên khốn
- Chương 232: Hai chúng ta sẽ lập tức kết hôn
- Chương 233: Sẽ không xảy ra lần nữa
- Chương 234: Ảo thuật gia với cây vĩ
- Chương 235: Tôi sẽ giúp em rực rỡ hào quang
- Chương 236: Anh phải tươi cười rạng rỡ đấy
- Chương 237: Tôi không tin anh không có những suy nghĩ không an phận với cô ấy
- Chương 238: Kiều Uyên, đã lâu không gặp!
- Chương 239: Giống như Giang Nam thất quái
- Chương 240: Còn u ám hơn cả Kiều Uyên
- Chương 241: Thích một cách đơn thuần mà thôi
- Chương 242: Tôi yếu đuối thật mà
- Chương 243: Có mặt tôi
- Chương 244: Chưa thấy ai yêu đương bao giờ à?
- Chương 245: Chúc mừng dàn nhạc thành lập
- Chương 246: Quan tâm ắt loạn
- Chương 247: Anh dạy bài bản lắm
- Chương 248: Cô ấy vốn là của mày mà
- Chương 249: Tôi là Nam Thâm
- Chương 250: Thấu hiểu
- Chương 251: Thật là tốt
- Chương 252: Đây không phải tác phong của một cậu chủ con nhà giàu hay sao?
- Chương 253: Thậm chí còn muốn chết
- Chương 254: Giáo sư Thẩm Phục
- Chương 255: Em đâu có lột trần anh ra
- Chương 256: Kinh doanh lớn hay nhỏ không quan trọng
- Chương 257: Chú, chú
- Chương 258: Khiến người ta sợ hãi
- Chương 259: Cho nợ tạm
- Chương 260: Ồn ào quá
- Chương 261: Không dây vào ái tình trên nhân gian
- Chương 262: Bởi vì tôi sẽ ghen
- Chương 263: Những người được Nam Thâm xem là bạn không nhiều
- Chương 264: Cứ đợi ở đây
- Chương 265: Bên cạnh anh có bao nhiêu cô gái
- Chương 266: Tôi cũng chỉ là của em
- Chương 267: Không phải nhờ vả, là ra lệnh
- Chương 268: Lại còn cầm tay chỉ dạy ư?
- Chương 269: Đều là lỗi của anh
- Chương 270: Ai bảo bạn gái giỏi hành mình quá cơ
- Chương 271: Đó chẳng phải chị dâu tương lai sao?
- Chương 272: Suy nghĩ của những người con gái
- Chương 273: Hình như có chỗ nào sai sai
- Chương 274: Vì cô ấy có bạn trai
- Chương 275: Gầy gò bé nhỏ
- Chương 276: Đây gọi là gần tình sợ tình chăng?
- Chương 277: Tôi bao che đó
- Chương 278: Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gi.ết ch.ết cậu ta
- Chương 279: Tôi sẽ từ từ ủ ấm cho em
- Chương 280: Thảm quá rồi, không dám nhìn thẳng
- Chương 281: Mượn xác hoàn hồn ư?
- Chương 282: Tuyệt đối đừng để gã ra ngoài
- Chương 283: Nhân cách phụ gần nhân cách chính nhất
- Chương 284: Hay em thử dùng mỹ nhân kế xem sao?
- Chương 285: Bản nhạc của Mr. D mà cũng dám sửa
- Chương 286: Ban nãy không phải là anh
- Chương 287: Đúng là khiến người ta rất muốn chửi
- Chương 288: Anh thiếu nghiêm túc như vậy, tôi sẽ nghi ngờ anh đấy!
- Chương 289: Có phải giết người để trả thù không?
- Chương 290: Có một âm thanh
- Chương 291: Trước kia con đường ấy không tên là đường Cổ Dương
- Chương 292: Sao tận tâm với anh ta như vậy?
- Chương 293: Thật ra rất hưởng thụ cảm giác được chở che này
- Chương 294: Con gái con đứa, lịch sự nào
- Chương 295: Tôi tới phòng em là được rồi
- Chương 296: Có phải anh rất xem nhẹ chuyện sống chết không?
- Chương 297: Thể chất tiếp khách
- Chương 298: Cách làm của em rất đúng
- Chương 299: Em không thể rời xa tôi được
- Chương 300: Mượn rượu làm càn?