Trúc mã thật dâm đãng[18+]
Vòng cổ
Đây không phải là lần đầu tiên Trường Ngọc gặp mộng xuân. Trên thực tế, cô chỉ bắt đầu nằm mơ từ lúc cô rời trường về nhà nghỉ hè hồi tháng trước.
Ban đầu chỉ một tuần một lần, đến giờ thì về cơ bản cứ hai ba hôm cô lại nằm mơ.
Cô còn nhớ rõ hôm gặp mộng xuân đấy, mẹ của người bạn trúc mã chơi với cô từ bé đến lớn bỗng tìm đến gặp cô, nói là muốn đưa cho cô một thứ. Cô siết chặt di động. Ban đầu cô không muốn đi, vì cái tên kia và cả chủ nhân của cái tên đó đã không còn xuất hiện trong cuộc đời cô rất lâu rồi.
Nhưng giọng điệu của dì trong điện thoại thấp thoáng sự cầu xin và đau thương, cô không nỡ thốt ra câu chối từ.
Sau khi hỏi địa chỉ, Trường Ngọc thay một chiếc váy màu trắng, ngồi xe taxi tới địa điểm gặp.
Những tòa nhà lướt loang loáng về đằng sau, ánh mắt Trường Ngọc hơi mông lung, cô nhớ lại ngày xưa.
Trúc mã Cố Tranh của cô qua đời ba năm trước. Năm ấy cũng là một mùa hè nóng cháy như bây giờ, họ thi đại học xong, vừa mới hẹn nhau nhất định phải ra bờ biển chơi thì Cố Tranh lại nhận được một cuộc điện thoại. Cậu nói cậu có việc phải ra ngoài trước một chuyến. Tuy rằng Trường Ngọc oán giận nhưng cũng chỉ đành nhìn cậu rời đi.
Cô còn nhớ rõ Cố Tranh xoa tóc cô, vò cho mái tóc tươm tất của cô rối bù lên như mọi khi. Cậu chọc Trường Ngọc cáu lên rồi mới mang vẻ mặt sung sướng rời đi.
Trường Ngọc không ngờ lần quay người này lại là vĩnh biệt.
Cố Tranh gặp tai nạn xe cộ. Lúc đến bệnh viện, cô chỉ có thể nhìn thấy tấm vải trắng phủ lên thân hình người kia, cô thậm chí còn không dám xốc vải trắng lên để nhìn mặt cậu. Máu cả người như bị rút đi, Trường Ngọc yếu ớt ngã trên mặt đất ngất đi.
.
Về sau Trường Ngọc chìm trong đau khổ, mất tận ba năm ròng cô mới thoát ra được.
Còn ngôi trường đại học hai người ước hẹn cùng vào chung với nhau, đã trở thành cánh cổng đại học chỉ mình cô bước vào.
“Cô gì ơi, tới rồi.”
Tài xế nhắc nhở cô, Trường Ngọc lấy lại tinh thần từ trong hoảng hốt, cô đưa tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Quán cà phê này cũng là nơi hai người thường xuyên tới thuở còn đi học. Nhìn logo quen thuộc, cô muốn lui về phía sau theo bản năng. Cô mím môi, lấy hết can đảm đi vào quán cà phê.
Vừa vào cửa, Trường Ngọc liền nhìn thấy người ngồi ở góc trong cùng. Bà Cố đã già đi nhanh chóng sau cái chết của Cố Tranh, không còn giống người trẻ trung ưu nhã trong kí ức của cô chút nào, nhưng quần áo trên người bà vẫn thời thượng nhã nhặn như xưa.
Thấy cô đi tới, bà Cố vội đứng lên, trông có vẻ tràn đầy chờ mong. Trường Ngọc nhìn mà sợ tới mức sửng sốt, bước chân đi tới cũng ngừng lại.
Bà Cố cũng ý thức được phản ứng của mình hình như hơi quá đáng, bà kiềm chế cảm xúc, lại ngồi xuống, kêu Trường Ngọc ngồi đối diện bà.
Trường Ngọc bất an ngồi xuống. Nói thật, cô cũng không muốn gặp người nhà của Cố Tranh lắm. Cái chết của Cố Tranh đã tước đoạt đi tất cả sự can đảm của cô. Cô không thể chịu nổi việc người một giây trước đó còn chơi đùa với mình, giây sau đấy đã bị tuyên bố tin dữ. Nhìn thấy người nhà cậu lại càng khiến cô nhớ tới tấm vải trắng cô mãi mãi chẳng dám xốc lên.
Trường Ngọc thở ra một hơi, miễn cưỡng ổn định tâm thần, “Dì Cố, xin hỏi dì tìm con có chuyện gì ạ?”
Bà Cố rũ mi mắt: “Ngọc Nhi, đây là món đồ A Tranh để lại cho con.”
“Cho con?”
“Đúng vậy.”
Bà Cố lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, “Lúc trước vì A Tranh… Nên đồ đạc trong phòng thằng bé dì chẳng dám động tới. Hai hôm trước dì tính rời khỏi đây, đi du lịch khắp nơi… Cũng coi như thả lỏng tâm tình một chút. Dì dọn dẹp lại phòng A Tranh thì phát hiện cái này, dì nghĩ chắc là nó tặng cho con.”
Nói đoạn, bà đưa hộp quà trong tay cho Trường Ngọc.
Trường Ngọc chần chờ nhận lấy, cô muốn mở ra, lại không có dũng khí ấy, cũng may bà Cố không ép cô.
“Ngày mai dì với ba thằng bé sẽ rời khỏi nơi này. Con có sẵn lòng trông coi nhà cho chú dì tới lúc chú dì về không?”
“Nhà thì dì sẽ thuê người định kỳ quét tước, con chỉ cần chờ chú dì về rồi giao lại chìa khóa cho chú dì là được rồi, được không con?”
Mắt bà Cố rơm rớm, bà đặt tay mình lên tay Trường Ngọc, đồ vật lạnh băng giữa hai bàn tay ấy để lên tay cô. Cô không đành lòng từ chối, gật đầu đồng ý.
Bà Cố mỉm cười, vẻ mặt tang thương.
Bà Cố đi rồi, Trường Ngọc nhìn hai món đồ khác nhau trong tay mình, chiếc chìa khóa lạnh băng màu bạc nằm lặng lẽ trên chiếc bàn. Cô thậm chí còn chẳng hỏi bà Cố khi nào về. Theo như cô thấy, có lẽ họ sẽ mãi mãi không trở lại.
Rốt cuộc, nơi này thực sự quá đau buồn.
Còn món đồ kia, cô rũ mắt, hộp quà nhỏ tinh xảo màu nâu buộc một dải ruy băng lụa. Đầu ngón tay trắng nõn kéo sợi dây lụa, mở hộp quà ra, một chiếc vòng cổ màu bạc hiện ra trước mắt cô.
Chính giữa vòng cổ là một viên ngọc đỏ màu máu được chạm rỗng, sắc ngọc như màu máu lưu chuyển ánh lên dưới ánh đèn lộng lẫy.
Trong nháy mắt, Trường Ngọc rơi lệ. Cô bỗng nhiên nhớ ra đây là chiếc vòng cổ mà cô đã muốn có rất lâu hồi năm lớp 12. Cố Tranh nói chỉ cần cô thi đậu cùng trường đại học với cậu, cậu sẽ tặng cho cô.
Vì lời hứa hẹn này, cho dù Cố Tranh là thủ khoa của khối, còn cô chỉ có trình độ lấp lửng giữa khối, cô vẫn liều mạng mà học.
Đến giờ phút này cô đã hiểu rõ, cho dù cô có không thi đậu chăng nữa, Cố Tranh cũng đã chuẩn bị để tặng cô từ lâu rồi.
Cô run rẩy tự đeo nó lên cổ mình. Đêm ấy, cô mơ một giấc mộng xuân.
Mộng xuân chẳng có chút dấu hiệu nào, cô chỉ mơ mơ hồ hồ cảm giác được cơ thể mình bị người ta đưa đẩy đùa giỡn. Mí mắt cô nặng nề tới độ không mở ra nổi, chỉ đành để người kia nâng cao chân mình lên, bóp bắp đùi “làm” đến sướng thì thôi.
Đó là lần đầu tiên cô có “giấc mơ ướt” trong vòng 21 năm qua, cô thấy hơi bối rối. Nhưng tốt xấu gì cô cũng không phải là một thiếu nữ còn chưa hiểu biết. Đơn giản là đã trưởng thành rồi, có nhu cầu thôi mà. Cô lén lút đi giặt ga giường, và cả chiếc quần đùi màu hồng nhạt.