Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 269: Sống và chết

“Hệ thống, cậu có thể cảm nhận được Đan Kỳ không? Cậu liên kết với ý thức hay với cơ thể của chúng tôi thế?” Mục Tư Thần hỏi.

【Hệ thống tồn tại dưới dạng năng lượng trong cơ thể người chơi, sau khi quét, cơ thể của Đan Kỳ hoạt động bình thường, chỉ giống như đang ngủ. Tinh thần của cậu ấy dường như đang ở trong một trạng thái kỳ lạ, không thể nắm bắt được tinh thần của Đan Kỳ.】

Mục Tư Thần nhìn về phía hành lang trống rỗng, cậu đã từng nhìn thấy linh hồn người chơi bị Mắt to hấp thụ qua con mắt trái, cậu biết rằng mở “Chân thực chi đồng” nhất định có thể nhìn thấy Đan Kỳ ở đâu, nhưng “Chân thực chi đồng” dù thế nào cũng không chịu mở.

Giống như con mắt này đã có ý thức riêng, từ chối yêu cầu sử dụng của Mục Tư Thần vậy.

Mục Tư Thần tin rằng “Chân thực chi đồng” sẽ không phản bội mình, không thể mở ra chắc chắn là để bảo vệ cậu.

Nhưng “Chân thực chi đồng” mất tác dụng, cậu ta lại không thể nhìn thấy tung tích của Đan Kỳ và Lục Hành Châu, phải làm sao đây?

Điều đáng lo ngại nhất là, Đan Kỳ ít nhất vẫn còn sống, còn Lục Hành Châu, một khi thân xác và linh hồn tách rời thì e rằng không thể trở về cơ thể được nữa.

Mục Tư Thần lấy ra từ cột đạo cụ một chiếc hộp, gom tro cốt của Lục Hành Châu vào trong hộp với tâm trạng nặng nề, hiện tại cậu chỉ có thể làm được như vậy.

“Đan Kỳ! Lục Hành Châu!” Trì Liên liên tục vung roi, tìm kiếm tung tích của Đan Kỳ, cô kêu lên: “Nếu hai người còn ý thức, nếu còn có thể đáp lại, thì hãy cho chúng tôi một chút manh mối đi! Trước đây không phải chúng ta đã nhìn thấy Quyến vật đó sao? Hai người không thể hiện hình sao? Tôi có thể làm gì để giúp hai người?”

Cô tìm kiếm lung tung trong hành lang, nhưng chẳng tìm thấy gì, ngay cả cảm giác gió lạnh âm u trước đó cũng biến mất.

Hạ Phi chắp hai tay lại, quỳ trước hộp rút thẻ cầu khẩn: “Làm ơn, nhất định phải cho tôi rút được năng lực liên quan đến mặt trăng!”

Kết thúc lời cầu nguyện, Hạ Phi “xoạt xoạt xoạt” rút liên tiếp tám lần, cậu ta rút thẻ luôn dùng hết giá trị năng lượng, rút hết sạch.

Như vậy ít nhất cũng có thể có một tấm “Thẻ ấn định tuyệt cảnh”.

Hạ Phi lật bảy tấm thẻ đầu tiên, đều là thẻ trắng “lucky”, nhìn thấy mặt thẻ, Hạ Phi tuyệt vọng trợn mắt trắng, đối với tấm thẻ cuối cùng, cậu ta ba lạy chín vái rồi mới lật thẻ bài.

【Thẻ trao đổi con tin: Phù hợp với năng lực “Yêu cầu – tặng lại” của “Định số”, có thể trao đổi con tin  từ tay kẻ địch, giải cứu đồng đội khỏi nguy hiểm.】

【Điều kiện giới hạn 1: Thẻ này có hiệu quả tiêu cực khá nhỏ, chỉ cần người sử dụng bản thân làm con tin trao đổi qua là được.】

【Điều kiện giới hạn 2: Thẻ này chỉ có thể sử dụng một lần, trao đổi một người.】

【Điều kiện giới hạn 3: Thẻ này có hiệu quả tiêu cực thực sự rất nhỏ, con tin chết, người trao đổi là không cần chết.】

Hạ Phi: “… Cái này gọi là hiệu quả tiêu cực nhỏ à?!”

Cậu ta tức giận ném thẻ bài xuống đất.

Không biết từ đâu có một cơn gió, lật ngược thẻ bài đang nằm trên đất, mặt chính ngửa lên trên.

Hạ Phi nhìn thấy tấm thẻ trao đổi, tức giận cầm thẻ bài lên nói: “Mày còn dám lật ngược lại? Tao ném mày thêm phát nữa bây giờ!”

Cậu ta lại ném mạnh thẻ bài xuống, thẻ bài úp mặt xuống đất, lại một cơn gió thổi qua, lật thẻ bài lại, mặt chính ngửa lên trên.

“Hửm?” Hạ Phi nhặt thẻ bài lên, nghi ngờ đưa tay cảm nhận hướng gió trên mặt đất, nhưng không cảm nhận được một chút gió lạnh nào.

Lúc này, Mục Tư Thần đã cẩn thận thu gom hết tro cốt, cậu vừa định đóng nắp lại, thì thấy một cơn gió thổi bay tro cốt lên.

Tro cốt biến thành một sợi dây mảnh, quấn quanh cổ Hạ Phi đang lật thẻ ở bên cạnh.

Tro cốt không có sức mạnh quá lớn, chỉ để lại một vệt đỏ trên cổ Hạ Phi.

“Ai cào cổ tôi vậy?” Hạ Phi không hề hay biết, gãi gãi cổ nói.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về Hạ Phi.

Kỷ Tiện An tiến lại gần, nhìn thấy chữ trên thẻ trao đổi con tin, nói với tro cốt: “Lục Trung tướng, ngài muốn Hạ Phi sử dụng thẻ này?”

Tro cốt bay đến Đan Kỳ, cũng để lại một vệt đỏ trên cổ anh ta.

Sau đó, tro cốt trở về hộp, còn tự động đóng nắp hộp.

Mọi người: “…”

Nếu thực sự là linh hồn của Lục Hành Châu đang điều khiển tro cốt, thì đó là anh ta đang đề nghị Hạ Phi sử dụng Thẻ trao đổi con tin để đổi lại Đan Kỳ.

Hạ Phi: “…”

Cậu ta không ngại cứu người, nhưng cậu ta nghi ngờ Lục Hành Châu không ưa mình, muốn đổi một đồng đội có sức chiến đấu mạnh hơn về.

Mục Tư Thần liếc nhìn hộp tro cốt, rồi nhìn Đan Kỳ và Hạ Phi, hiểu ra: “Tôi hiểu ý của Lục Hành Châu rồi, có lẽ anh ấy và Đan Kỳ đã nhìn thấy nhiều điều mà chúng ta không nhìn thấy, biết nhiều điều mà chúng ta không biết, đổi Đan Kỳ về, chúng ta sẽ có được nhiều thông tin.”

Mọi người cùng nhìn về phía Hạ Phi, hiệu ứng tiêu cực của tấm thẻ này sẽ do Hạ Phi gánh chịu, không ai có thể thay Hạ Phi quyết định, nếu cậu ta không muốn, mọi người sẽ không ép cậu ta.

Hạ Phi nghe thấy lời Mục Tư Thần nói, sắc mặt tốt hơn hẳn, cậu ta vỗ ngực nói: “Hóa ra không phải là Lục Hành Châu chê tôi vô dụng, mà là để truyền tải nhiều thông tin hơn, vậy tôi hiểu rồi, tôi đổi.”

Cậu ta cầm lấy tấm thẻ, định kích hoạt năng lực, Mục Tư Thần lập tức ấn chặt tay Hạ Phi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Hạ Phi, chuyện này liên quan đến mạng sống của ông, chúng tôi đều hy vọng có thể cứu Đan Kỳ và Lục Hành Châu, nhưng chúng tôi cũng không thể mất đi đồng đội đã cùng chúng tôi đi hết chặng đường này là ông được. Tôi sẽ không ép ông, nếu ông không muốn, tôi sẽ nghĩ cách khác, tôi tin chắc rằng sẽ có con đường khác.”

Hạ Phi thì lại nói với vẻ mặt thản nhiên: “Tiểu Mục à, ông là người hay nghĩ quá nhiều, tính cách như vậy sống không mấy vui vẻ đâu. Chẳng phải có câu ‘Thông minh quá mức dễ phải chịu thương tổn, tình cảm quá sâu đậm thường chẳng được dài lâu’¹ sao? Cứ suy nghĩ nhiều như vậy, gánh vác nhiều như vậy, sẽ dễ ngã bệnh đấy, suy nghĩ đơn giản một chút đi.”

  1. Nguyên văn: Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ.

Mục Tư Thần nhíu mày nhìn Hạ Phi.

Hạ Phi nói: “Thực ra đây là một bài toán rất đơn giản, tấm thẻ này nhìn như một đổi một, lấy tôi đổi lấy Đan Kỳ, nhìn bề ngoài số người không thay đổi, nhưng thực tế lại mang lại lợi ích rất nhiều cho chúng ta.

Kỹ năng của tôi không mấy hữu dụng, có thể rút được lá bài này đã là cực hạn rồi, giờ lại tiêu hao hết tám vạn giá trị năng lượng, cơ bản là không có khả năng chiến đấu gì, công dụng duy nhất là làm công nhân vận chuyển, khi gặp nguy hiểm thì khuân theo Đan Kỳ chạy trốn gì đó.

Đan Kỳ còn rất nhiều giá trị năng lượng, về cả thể lực, năng lực lẫn kinh nghiệm thì anh ấy đều vượt xa tôi, anh ấy tỉnh táo hơn tôi nhiều.

Quan trọng nhất là, Đan Kỳ có thể mang đến cho chúng ta rất nhiều thông tin, có khi anh ấy còn biết cách cứu tôi trở về, còn tôi chắc chắn không biết cách cứu anh ấy.

Tính như vậy, chuyện này có phải là quá hời không? ‘Định số’ tự xưng số lượng không đổi, gì cũng phải một đổi một, nhưng thực tế, kết quả trao đổi là chúng ta kiếm lời lớn, đâu có phải một đổi một!”

Hạ Phi lộ ra vẻ mặt  đầy đắc ý “Thấy tôi thông minh chưa”, chưa đợi Mục Tư Thần nói gì, liền dứt khoát sử dụng Thẻ trao đổi con tin.

Mục Tư Thần lộ ra nụ cười vừa có chút an ủi, vừa có chút buồn bã.

Đó chính là Hạ Phi, người bạn cùng phòng lạc quan bẩm sinh của cậu, dù bị cậu trói lại ném ra ngoài, dù trong lòng giận cậu, cũng sẽ giúp cậu lấy cơm khi cậu ốm sốt, nhét những con búp bê nhái vào chăn của cậu.

Hạ Phi là một người đơn thuần, tuy hơi bất cần đời, nhưng lại có phẩm chất vô cùng hiếm có.

Thẻ bài biến thành một sợi dây xích vô hình, sợi xích xuyên qua đầu Hạ Phi, đồng thời xuyên qua đầu Đan Kỳ.

Một luồng sáng lóe lên, Hạ Phi ngã vào vai Mục Tư Thần, bạch tuộc nhỏ nhăn mặt dùng xúc tu nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy Hạ Phi rời khỏi Mục Tư Thần.

Phía bên kia, Đan Kỳ đột ngột mở mắt ngồi dậy, thở hổn hển.

Mọi người vội vàng vây quanh Đan Kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc cậu đã gặp điều gì, linh hồn cậu đi đâu vậy?”

Đan Kỳ trấn tĩnh lại tâm thần, sắp xếp lại ngôn ngữ, nói với mọi người: “Những Quyến vật đó không phải muốn làm hại chúng ta, chúng cho rằng thị trấn có nguy hiểm, muốn bảo vệ tôi và Lục Hành Châu, nên mới kéo chúng ta đến thế giới của chúng.”

Trì Liên hỏi: “Tại sao chúng lại bảo vệ cậu và Lục Hành Châu, hai người có gì đặc biệt sao?”

Kỷ Tiện An: “Thị trấn ngoài Quyến vật ra còn có nguy hiểm gì? Thứ nguy hiểm chẳng lẽ không phải là Quyến vật sao?”

Đan Kỳ đối mặt với những người vây quanh mình, bỗng chốc không biết nên nói từ đâu.

“Anh đừng vội, từ từ nói.” Mục Tư Thần nói: “Kể theo trình tự thời gian.”

Đan Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi linh hồn của tôi bị kéo ra khỏi cơ thể, những người xung quanh đột nhiên đông hơn. Tôi nhìn thấy hành lang vốn trống không giờ đây đã đầy ắp Quyến vật, chúng đang tò mò nhìn chúng tôi. Khi Hạ Phi rút thẻ, còn có Quyến vật ở phía sau cậu ta than thở rằng vận may của Hạ Phi thật sự quá tệ.

Khi Trì Liên rút roi, chúng cũng chỉ trỏ, nói cô gái nhỏ này tính tình nóng nảy quá.”

“Nghe có vẻ chúng khá ôn hòa.” Mục Tư Thần nói.

Đan Kỳ gật đầu: “Chúng nói, chúng luôn sống ở đây, không bị ràng buộc bởi cơ thể, sống tự do và hạnh phúc. Không phải là sau khi ‘Chủ nhân của Si Mị’ phát điên mới biến thành Quyến vật, chúng đã chết từ lâu rồi, linh hồn lang thang trên thế gian, chờ đợi tan biến. Lúc này, chúng gặp được ‘Chủ nhân của Si Mị’, được đưa về lĩnh vực của thị trấn Si Mị.

Thị trấn Si Mị sở hữu sức mạnh khiến năng lượng linh hồn không tan biến, bởi ánh sáng của mặt trăng có thể nuôi dưỡng Quyến vật bóng tối, giúp chúng duy trì tinh thần thể.”

“Mặt trăng mà là quái vật cấp Thần như vậy sao?” Trì Liên lẩm bẩm.

Ở thị trấn Si Mị, cô không dám gọi thẳng tên Thẩm Tễ Nguyệt, chỉ có thể dùng từ “Mặt trăng” để ám chỉ.

Đan Kỳ nói: “Ngài đối xử với Quyến vật rất tốt, nhưng lại không thích người sống. Quyến vật nói với tôi rằng, thị trấn Si Mị được chia thành thị trấn Sống và thị trấn Chết, thị trấn Sống là nơi ở của con người trong thị trấn, tinh thần của họ bị mặt trăng chi phối, thỉnh thoảng phát điên, để giảm bớt đau khổ, họ phải đến ‘Trụ’, giải phóng năng lượng cảm xúc, trở thành thức ăn cho ‘Trụ’.

Thị trấn Chết là nơi ở của Quyến vật, mỗi ngày chúng sẽ bốc thăm chọn một số Quyến vật để những Quyến vật này trở thành năng lượng linh hồn cho ‘Trụ’. Chúng không hề oán giận về điều này, bởi vì chúng vốn là những người đã chết, năng lượng linh hồn cuối cùng có thể phát huy một số tác dụng, chúng rất vui.

Chúng nói, chúng vốn không phải là người dân của thị trấn Si Mị, mà là những người chết ở bên ngoài. ‘Chủ nhân của Si Mị’ dường như luôn tìm kiếm một người nào đó, khi gặp phải linh hồn chưa tiêu tan sẽ mang về, biến những linh hồn này thành Quyến vật.

Sau đó, có một ngày, ‘Chủ nhân của Si Mị’ đột nhiên không đi ra ngoài tìm người nữa, Ngài trở nên cáu kỉnh dễ nổi nóng, mặt trăng trên bầu trời cũng thường xuyên biến thành mặt trăng máu. Phía thị trấn Sống thường xuyên có người phát điên dưới ánh trăng máu, mất kiểm soát rồi biến dị thành quái vật, năng lượng linh hồn bị ‘Chủ nhân của Si Mị’ hấp thụ.

Cuộc sống ở thị trấn Sống ngày càng khó khăn, thị trấn Chết thì lại chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ sống như thường ngày.

Cho đến một ngày, ‘Trụ’ ở thị trấn Si Mị đột nhiên sụp đổ, bầu trời đầy giun đen, bao bọc lấy vầng trăng sáng.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở thị trấn Sống đều chết, bên thị trấn Chết cũng có rất nhiều Quyến vật bị giun đen quấn lấy linh hồn, biến thành những vật quái dị.

Chúng nó đưa tôi và Lục Hành Châu đi, bởi vì chúng nó cho rằng Lục Hành Châu và chúng nó là cùng một loại tồn tại. Còn tôi, là bởi vì súng trục xuất của tôi đã giúp cho Quyến vật gầy gò kia thoát khỏi sự khống chế của Giun đen, chúng nó rất biết ơn tôi, muốn bảo vệ tôi.

Chúng nó nói, đừng rời khỏi tòa nhà này, bên ngoài rất nguy hiểm. Chúng nó còn nói, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, sức mạnh của ‘Chủ nhân của Si Mị’ sẽ suy yếu, những con Giun đen không biết từ đâu đến sẽ tràn vào từ những ô cửa sổ vỡ nát, đi khắp nơi tìm kiếm sinh vật có thể khống chế.

Thực thể có sinh mệnh chắc chắn sẽ bị bắt đi, biến thành một phần của giun đen, Quyến vật chỉ cần ẩn náu là có thể tránh được tấn công, chúng thực sự muốn bảo vệ tôi.

Lúc 6 giờ chiều, chính là lúc những con giun đen tấn công, thời gian kéo dài khoảng 3-5 phút.

Thời gian sắp đến rồi, tôi phải thông báo tin tức này cho mọi người ngay, và sử dụng năng lực mới của mình để chống chịu trong vài phút, bảo vệ mọi người khỏi bị giun đen nuốt chửng. Vì vậy Lục Hành Châu mới đề nghị Hạ Phi sử dụng Thẻ trao đổi con tin, chúng ta hãy cố gắng chống đỡ trước đã.”

——————–

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận