Thiên Kim Báo Thù
Chương 31: Chương 31
"Tôi sẽ đi chuẩn bị mẫu thử và phần trình bày." Tôi xoa xoa hai bàn tay, trong lòng tràn đầy quyết tâm: "Lần này, tôi nhất định sẽ khiến Bạch Linh thân bại danh liệt!"
Kể từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một niềm phấn khích tột độ. Đó không chỉ đơn thuần là sự hả hê của việc báo thù, mà còn là cảm giác mong chờ khi mục tiêu đã ở rất gần.
Và trong suốt hành trình này, luôn có Kỳ Hành ở bên cạnh cùng tôi trải qua mọi khó khăn.
Khi xe dừng chờ đèn đỏ, Kỳ Hành bất ngờ đưa tay nắm lấy tay tôi: "Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."
Tôi vốn định cứng miệng rút tay về, nhưng một sự thôi thúc kỳ lạ nào đó đã khiến tôi siết chặt lấy tay anh: "Ừm, cùng nhau."
Buổi họp báo ngày mai sẽ là khởi đầu cho cuộc phản công của chúng tôi. Còn Bạch Linh và Mạc Trầm, chúng sẽ phải trả giá đắt cho tất cả những gì đã gây ra.
"Tổng giám đốc Ninh, cà phê của cô đây ạ." Tiểu Lâm đặt nhẹ tách latte nóng hổi lên bàn trang điểm, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng: "Bên ngoài đã có rất đông phóng viên tập trung rồi ạ."
Tôi chăm chú ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương – lớp trang điểm hoàn hảo, mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, cùng bộ vest trắng tinh tế, tất cả toát lên vẻ chuyên nghiệp và kiên cường. Thật hoàn hảo.
"Bạch Linh đã đến chưa?" Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng nghét khiến tôi khẽ nhăn mặt.
"Đến rồi ạ, đang ngồi ở hàng ghế đầu." Tiểu Lâm hạ thấp giọng: "Còn dẫn theo hai vệ sĩ cao to, nhìn là biết chẳng có ý tốt lành gì."
Tôi khẽ bật cười: "Vừa hay, tôi còn đang lo cô ta không dám đến cơ mà."
Đặt tách cà phê xuống, tôi kiểm tra lần cuối những "vũ khí" bí mật của mình cho ngày hôm nay: bản trình chiếu PowerPoint trong USB, đoạn video giám sát trong điện thoại, và cả món quà bất ngờ nhỏ được giấu kín dưới bục phát biểu. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ đợi thời cơ thích hợp.
“Tổng giám đốc Ninh..." Tiểu Lâm có chút do dự: "Cô chắc chắn muốn dùng mẫu thử nghiệm để trình diễn sao ạ? Nhỡ đâu..."
"Không có nhỡ đâu hết." Tôi đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo vest: "Tối qua tôi và đội ngũ nghiên cứu đã thức trắng đêm để kiểm tra, hiệu quả của nó thậm chí còn tốt hơn cả phiên bản chính thức."
Tiểu Lâm vẫn không khỏi lo lắng: "Nhưng Bạch Linh đã tung tin đồn sản phẩm của chúng ta có vấn đề rồi, giới truyền thông chắc chắn đang chờ xem chúng ta bẽ mặt..."
"Vậy thì cứ để bọn họ cười." Tôi cầm chiếc bút trình chiếu trong tay, nở một nụ cười đầy tự tin: "Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng."
Vừa bước ra khỏi phòng trang điểm, tôi đã thấy Kỳ Hành đứng đợi ở cuối hành lang. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám than lịch lãm, càng làm tôn lên vóc dáng cao ráo, mạnh mẽ của anh. Nhìn thấy tôi, anh khẽ gật đầu, ánh mắt trao cho tôi tràn đầy sự tin tưởng.
"Đã sẵn sàng chưa em?" Anh tiến lại gần, giọng nói trầm ấm nhưng vô cùng kiên định.
Tôi hít một hơi thật sâu: "sống lại... à không, chuẩn bị kỹ lưỡng suốt một thời gian dài như vậy, chính là để chờ đợi ngày hôm nay."
Khóe miệng Kỳ Hành khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ: "Có cần anh ngồi ở hàng ghế đầu để tiếp thêm dũng khí cho em không?"
"Không cần đâu." Tôi lắc đầu: "Anh cứ ở phía sau sân khấu theo dõi thôi, đợi tín hiệu của tôi."
"Tín hiệu?"
Tôi nháy mắt một cách bí ẩn: "Anh sẽ biết ngay thôi."
Trên con đường dẫn đến phòng họp báo, trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Kiếp trước, ngay cả việc đối diện với một cuộc họp ba người cũng khiến tôi căng thẳng, vậy mà giờ đây tôi phải một mình đứng trước hàng trăm đại diện giới truyền thông, vạch trần một âm mưu đen tối.
Cánh cửa phòng họp báo mở ra. Vô số ánh đèn flash chói lóa đồng loạt chĩa về phía tôi, tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp, tự tin sải bước về phía bục diễn thuyết ở vị trí trung tâm.
"Kính chào quý vị đại diện các cơ quan thông tấn báo chí." Giọng nói của tôi vang lên một cách bình tĩnh đáng ngạc nhiên: "Xin chân thành cảm ơn quý vị đã dành thời gian quý báu đến tham dự buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Ninh Thị."
Tôi đưa mắt nhìn khắp hội trường, ở hàng ghế đầu, ngay chính giữa là Bạch Linh, cô ta diện một bộ đồ màu hồng phấn, cố gắng tỏ ra vô hại. Khi nhận thấy ánh mắt tôi hướng về phía mình, cô ta còn giả tạo mỉm cười gật đầu. Tôi suýt chút nữa đã không kìm được mà nôn ra bữa sáng.