Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 132: Đổi Trắng Thay Đen
Thật ra thì ông cũng chỉ biết làm vài món đơn giản, nhưng được Hoa Dạng khen như vậy, Hoa Quốc Khánh bỗng cảm thấy bản thân cứ như một đầu bếp xuất sắc.
Người nhà họ Hoa hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút kỳ quái.
Ông Hoa nheo mắt một cái, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ không vui.
Món bánh canh làm khá đơn giản, nhào bột tạo thành cục, không quá lỏng hay quá dính, trong nhà có cà chua, bắp cải, thịt thì rửa sạch rồi thái nhỏ, bắc chảo lên cho cà chua vào xào cho đến khi cà chua ra nước, lại đổ bắp cải bào sợi và thịt heo đã thái nhỏ vào xào cùng.
Đun nước sôi thì mở nắp, chờ đến khi có mùi thơm lừng bay ra, lại cho bánh canh vào, khuấy đều rồi vặn lửa nhỏ để đun sôi, cho hành lá cắt nhỏ vào, nêm gia vị cho vừa miệng.
Hoa Quốc Khánh múc một chén ra, bỏ vào hai giọt dâu mè, món ăn chính thức hoàn thành.
Lúc này Hoa Dạng ngồi dưới mái hiên nhà mình phơi nắng, ánh mặt trời rất ấm áp, chiếu lên người cô một tia sáng nhu hoà, làm cô hơi hơi nheo mắt lại.
Hoa Dạng ngửi thấy mùi hương thức ăn thì khịt khịt cái mũi nhỏ, tiếng nhạc hay vang lên bên tai: "Nơi hoa đào nở rộ, có quê hương thân thương, cây đào soi bóng xuống mặt nước trong vắt... Giai điệu hay, lời bài hát cũng hấp dẫn không kém, giọng hát đầy tình cảm như bao trùm cả khoảng sân.
Chỉ là, khoảng thời gian tốt đẹp luôn bị những bóng ma khó chịu chen ngang, quả nhiên một bóng người từ đâu chạy tới, bàn tay to nắm lấy máy radio trên chân Hoa Dạng, lấy xong liên xoay người rời đi.
Người vừa ra tay giật đồ là bà Hoal
Hoa Dạng bị động tác của bà ta làm cho choáng váng, cô vội hét lên: "Cướp, cướp đồ, cha, mẹ, có yêu quái cướp radio của con, chúng ta hãy đến đồn cảnh sát để gọi báo án đi."
Một tiếng ồn ào này làm tất cả mọi người đều chú ý, Trương Tuệ là người thứ nhất chạy ra, vẻ mặt sốt ruột hỏi: "Tiểu Dạng, ai cướp đồ của con?"
Ở trong sân nhà mình còn có người ngang nhiên cướp đồ?
"Là bà nội." Hoa Dạng chỉ ngón tay vào bà Hoa, cảm thấy kinh tởm quá sức.
Trước kia bà ta phớt lờ cô, coi cô như không tồn tại, lạnh lùng bạo lực rồi chì chiết đủ kiểu, bây giờ lại ra tay cướp đoạt, lớn già đầu còn không hiểu chuyện!
Hoa Quốc Khánh không dám tin, ngơ ngác nhìn máy radio trong tay mẹ mình, đây là giải thưởng của Tiểu Dạng mà phải không?
Bà Hoa hai tay chống nạnh, đúng lý hợp tình mắng lại: "Cướp cái gì? Có biết nói chuyện hay không? Tao là bà nội của mày, lấy đồ của mày xem xem một chút thì làm sao? Còn muốn đi kiện tao? Sao tao lại có một đứa cháu bất hiếu như mày vậy hả?"
Bà vừa khóc vừa kể khổ, trên mặt nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nhìn qua có chút doạ người: "Quốc Khánh, mẹ cực khổ nuôi con lớn, cưới vợ thành gia cho con, đến lúc già rồi các con chê bai, cảm thấy chán ghét bà già này rồi phải không?”
Bà Hoa cũng là một người cáo già, nước mắt nói đến là đến, giống như nhận hết mọi sự ủy khuất vậy.
Hoa Quốc Khánh bị loại thủ đoạn này của bà ta nắm trong lòng bàn tay, để ông quay mặt về hướng đông, ông cũng không dám quay mặt về hướng tây, là điển hình của một đứa con ngu hiếu. Nhưng lúc này, vẻ mặt của Hoa Quốc Khánh trông rất khó coi: "Sao con có thể ghét bỏ mẹ chứ? Mẹ, đang êm đẹp mẹ đoạt radio của Tiểu Dạng làm cái gì? Nhanh trả cho nó đi"
Máy radio này là một đồ vật có ý nghĩa đặc biệt đối với Hoa Dạng, ông cảm thấy dù thế nào thì bà ấy cũng phải trả lại cho cô.
Bà Hoa sửng sốt, quả nhiên, con trai sắp vượt khỏi tâm kiểm soát của bà, cơn tức giận mà bà kìm nén nửa năm nay lại trào lên.
"Đây rõ ràng là đồ mà mẹ bỏ tiền ra mual"
Quốc Khánh là do bà sinh, đồ của nó cũng là của bà, đồ của con gái nó cũng là của bà, bà ta thích lấy thì lấy, tụi nó còn có thể làm gì được?
Hoa Quốc Khánh sợ ngây người, mẹ của ông vậy mà thản nhiên nhắm mắt nói dối, còn đổi trắng thay đen, điên rồi sao? Trước kia bà đâu có như thế này?
Ông chưa bao giờ biết mẹ mình lại ngang ngược vô lý đến vậy!
Thật ra, trước đây Hoa Quốc Khánh vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, cố làm hài lòng cha mẹ, cho nên lâu dần cũng quên luôn bản chất của bọn họ vốn chả tốt đẹp gì.
Ông là người ít được cưng chiều nhất trong gia đình, và cũng là người hiếu thảo nhất, bởi vì thiếu tình yêu thương nên luôn khao khát cha mẹ sẽ chú ý đến mình.
Bà Hoa thấy vẻ mặt khó chịu của Hoa Quốc Khánh, lập tức dùng những cách trước đây để trấn áp con trai: "Quốc Khánh, cho dù con kiếm được nhiều tiền, thì con cũng là con trai của mẹ và con phải nghe lời cha mẹ, không được làm trái ý chúng ta."
Danh sách chương
- Chương 1: Bị Vu Khống
- Chương 2: Di Thư
- Chương 3: : Làm Lại Bài Thi
- Chương 4: Không Có Xu Nào
- Chương 5: Chia Nhà
- Chương 6: Cơm Chiên Trứng Thập Cẩm
- Chương 7: Chờ Chực Xin Ăn
- Chương 8: Dạy Dỗ Em Út
- Chương 9: Thử Thăm Dò
- Chương 10: Ghen Ghét Hãm Hại
- Chương 11: Ghen Ghét Hãm Hại
- Chương 12: Đầu Gỗ
- Chương 13: Địa Phương Rách Nát
- Chương 14: Cơm Chiên
- Chương 15: Muốn Được Ăn!
- Chương 16: Ngu Hiếu
- Chương 17: Nghi Ngờ
- Chương 18: Hỗn Xược
- Chương 19: Xa Lánh Ăn Hiếp
- Chương 20: Chỉ Trích
- Chương 21: Tràn Ngập Ác Ý
- Chương 22: Đủ Cả Sắc Lẫn Vị
- Chương 23: Thử Thăm Dò
- Chương 24: Ghen Ghét Hãm Hại
- Chương 25: Phản Bội
- Chương 26: : Cố Chấp
- Chương 27: Mớ Bòng Bong
- Chương 28: Hoa Vũ Trọng Sinh
- Chương 29: Mì Lạnh
- Chương 30: Khó Nuốt
- Chương 31: Tức Ói Máu
- Chương 32: Số Kiếp Người Nghèo
- Chương 33: Sứt Đầu Mẻ Trán
- Chương 34: Rầu Rĩ
- Chương 35: Nghệ Thuật Xin Tiền
- Chương 36: Lời Mật Ngọt
- Chương 37: Đi Lên Thị Trấn
- Chương 38: Tò Mò
- Chương 39: Mua Đồ
- Chương 40: Đáng Thương
- Chương 41: Siêu Cấp Mỹ Thực
- Chương 42: Người Dưng Nước Lã
- Chương 43: Dành Giật Đồ Ăn
- Chương 44: Trắng Trợn Cọ Cơm
- Chương 45: Trại Từ Thiện
- Chương 46: Kế Sách Đối Phó
- Chương 47: Phiền Toái
- Chương 48: Chừa Đường Lui
- Chương 49: Giả Vờ Bị Bệnh
- Chương 50: Thuyết Phục Bán Hàng
- Chương 51: Thuyết Phúc Bán Hàng 2
- Chương 52: Mặt Dày Mày Dạn
- Chương 53: Chào Mời Chuyên Nghiệp
- Chương 54: Cuộc Chiến Săn Cháo
- Chương 55: Lôi Kéo Nhân Lực
- Chương 56: Tiếc Tiền Không Thôi
- Chương 57: Trương Tuệ Chột Dạ
- Chương 58: Hoa Vũ Đến Thăm
- Chương 59: Bắt Quả Tang
- Chương 60: Tay Sai Vặt
- Chương 61: Ba Hoa Bốc Phét
- Chương 62: Bị Đuổi Học
- Chương 63: Xử Phạt
- Chương 64: Uống Lộn Thuốc
- Chương 65: Đồng tính nữ
- Chương 66: Nhận Tiền Khen Thưởng
- Chương 67: Hoa Vũ Ngất Xỉu
- Chương 68: Thuyết Phục Mở Tiệm
- Chương 69: Cái Tát Đau Điếng
- Chương 70: Người Qua Đường Giáp
- Chương 71: Cuộc Chiến Ác Liệt
- Chương 72: Giết Gà Doạ Khỉ
- Chương 73: Một Gã Hề
- Chương 74: Mách Lẻo
- Chương 75: Yêu Tinh Hại Người
- Chương 76: Đem Tiền Đi Giấu
- Chương 77: Mua Quần Áo Mới
- Chương 78: Thiếu Niên Đẹp Trai
- Chương 79: Thái Độ Lôi Lõm
- Chương 80: Quyết Định Mua Nhà
- Chương 81: Thủ Tục Mua Bán
- Chương 82: Chỗ Dựa To Lớn
- Chương 83: Kế Hoạch Lập Nghiệp
- Chương 84: Ngày Khai Giảng
- Chương 85: Được Vào Lớp Chọn
- Chương 86: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
- Chương 87: Toàn Trận Thắng Lợi!
- Chương 88: Tặng Thịt Kho Tàu
- Chương 89: Sách Lược Kinh Doanh
- Chương 90: Lừa Gạt Con Nít
- Chương 91: Nhận Tiền Đặt Cọc
- Chương 92: Gặp Phải Phiên Phức
- Chương 93: Giáo Viên Thất Vọng
- Chương 94: Tự Học Thành Tài
- Chương 95: Nỗ Lực Vượt Khó
- Chương 96: Kiếm Mối
- Chương 97: Gài Bãy Tính Kế
- Chương 98: Lật Mặt
- Chương 99: Một Nhà Đoàn Tụ
- Chương 100: Người Quái Gở
- Chương 101: Mong Manh Dễ Vỡ
- Chương 102: Chết Vì Sĩ Diện
- Chương 103: Bão Tố
- Chương 104: Người Mất Hồn
- Chương 105: Nói Lời Thấm Thía
- Chương 106: Phối Hợp Trôi Chảy
- Chương 107: Ganh Tị
- Chương 108: Đòi Ly Hôn
- Chương 109: Buôn Bán Đắt Hàng
- Chương 110: Thương Vợ Con
- Chương 111: Đến Nhà Ăn Vạ
- Chương 112: Theo Đuổi
- Chương 113: Mập Mờ
- Chương 114: Đi Xem Nhà Mới
- Chương 115: Lòng Hư Vinh
- Chương 116: Mua Xe Đạp
- Chương 117: Đồ Lừa Đảo
- Chương 118: Xem Xiếc Khỉ
- Chương 119: Trù Ẻo
- Chương 120: Bỏ Chạy Tố Cáo
- Chương 121: Hợp Tác Với Ngôn Mạch
- Chương 122: Sửa Chữa Sai Lầm
- Chương 123: Món Quà Ấm Áp
- Chương 124: Thành Tích Tuột Dốc
- Chương 125: Trò Đùa
- Chương 126: Xấu Hổ
- Chương 127: Âm Mưu
- Chương 128: Trở Thành Ông Chủ
- Chương 129: Lãng Phí Tiền Của
- Chương 130: Trèo Cao
- Chương 131: Mơ Mộng Hão Huyền
- Chương 132: Đổi Trắng Thay Đen
- Chương 133: Cãi Tay Đôi
- Chương 134: Chó Chê Mèo Lắm Lông
- Chương 135: Dạy Bảo Vợ Con
- Chương 136: Hôi Của
- Chương 137: Đuổi Ra Khỏi Nhà
- Chương 138: Gà Bay Chó Sủa
- Chương 139: Tìm Đường Chết
- Chương 140: Không Cần Mặt Mũi
- Chương 141: Đòi Hỏi
- Chương 142: Trái Tim Băng Giá
- Chương 143: Thẹn Quá Hoá Giận
- Chương 144: Ghen Ăn Tức Ở
- Chương 145: Bóc Lột
- Chương 146: Được Nổi Tiếng
- Chương 147: Mất Hứng
- Chương 148: Phân Chia Rạch Ròi
- Chương 149: Mẹ Kế Cùng Cha Dượng
- Chương 150: Giả Dối
- Chương 151: Gian Phu Dâm Phụ
- Chương 152: Thêm Dầu Vào Lửa
- Chương 153: Mắt Chó Nhìn Người
- Chương 154: Rũ Bỏ Quan Hệ
- Chương 155: Nguyện Vọng Thi Đại Học
- Chương 156: Bức Thư Tình
- Chương 157: Lãng Phí Thời Gian
- Chương 158: Gặp Rắc Rối
- Chương 159: Nguy Hiểm
- Chương 160: Hiểu Lầm?
- Chương 161: Kiện Tụng Âm Ĩ
- Chương 162: Vu Khống
- Chương 163: Cướp Chồng Chưa Cưới
- Chương 164: Việc Nhẹ Lương Cao
- Chương 165: Nịnh Nọt
- Chương 166: Có Thai
- Chương 167: Kẻ Bại Trận
- Chương 168: Kết Quả Thi Đại Học
- Chương 169: Mở Tiệc Ăn Mừng
- Chương 170: Chú Ý Hình Tượng
- Chương 171: Thủ Khoa
- Chương 172: Áo Gấm Về Làng
- Chương 173: Xin Ý Kiến Tham Khảo
- Chương 174: Cậy Già Lên Mặt
- Chương 175: Tia Khác Thường
- Chương 176: Coi Trời Bằng Vung
- Chương 177: Cậu Ấm Nhà Giàu
- Chương 178: Không Phải Người Thường
- Chương 179: Đầu Tư Cổ Phiếu
- Chương 180: Người Đàn Bà Điên
- Chương 181: Bao Nuôi
- Chương 182: Chồng Chưa Cưới
- Chương 183: Bị Đầm Một Dao
- Chương 184: Chuyển Nhà Mới
- Chương 185: Cha Vợ Tương Lai
- Chương 186: Cảm Giác Bình Yên
- Chương 187: Không Có Lòng Tự Trọng
- Chương 188: Thành Kiến
- Chương 189: Châm Chước
- Chương 190: Đố Kị
- Chương 191: Nhận Làm Học Trò
- Chương 192: Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
- Chương 193: Bán Cổ Phiếu Sân bay Bằng thành
- Chương 194: Phiên Ngoại 1
- Chương 195: Phiên Ngoại 2
- Chương 196: Phiên Ngoại 3
- Chương 197: Kết Phiên Ngoại
Bạn cần đăng nhập để bình luận