Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 148

Ôn Thiều Ngọc đi đến cửa nghe thấy lời này, lập tức nói: “Con bé này nói gì vậy? Anh con có thể cao hơn ba nửa người được à? Con tưởng ba là con à?”

Bà nghe lời này cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Tiểu Độ về thật rồi à?”

“Con bé này không nói với mẹ à?” Ôn Thiều Ngọc vừa nói xong thì Ôn Độ từ bên ngoài bước

vào.

Bà nội nhìn thấy cháu trai đã cao lớn hơn nhiều, cũng đen hơn nhiều, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Về là tốt, về là tốt!”

Bà nhìn cháu trai mà không nỡ rời mắt.

Ôn Thiều Ngọc đứng bên cạnh lớn tiếng nói: “Mẹ, thịt viên này mẹ còn rán không đấy? Sắp cháy hết rồi này.”

Bà vội vàng vớt thịt viên ra, để ráo dầu rồi mới cho vào bát.

“Mày chỉ có cái miệng thôi à, chỉ giỏi nói thôi sao? Đưa tay vớt ra một tí thì mỏi tay mày à?”

Bà Ôn mắng con trai một trận rồi đi xem cháu trai.

Luật Cảnh Chi bị phớt lờ: “....”

Trước đây, khi ở nhà họ Luật bị phớt lờ, cậu bé cảm thấy rất vui. Bây giờ bị phớt lờ, cậu bé bắt đầu nghi ngờ chiều cao của mình có phải quá thấp không.

“Con mau vào nhà nghỉ ngơi đi, ngồi xe lâu như vậy chắc chắn mệt lắm rồi.”

“Không mệt ạ, trên đường con ngủ rất ngon. Bà ơi, đây là Chi Chi, bà còn nhớ không? Em ấy về cùng con, năm nay sẽ ăn Tết ở nhà chúng ta, qua Tết rồi lại đi cùng con.”

Nói xong, bà Ôn mới để ý thấy bên chân cháu trai còn có một cậu nhóc đứng đó.

“Ôi trời, thằng nhóc này mấy tháng qua cũng chẳng lớn gì cả! Vừa rồi bà còn tưởng con là hành lý cơ, nghĩ bụng sao hành lý này trông giống như một chiếc áo bông có chân vậy, làm giả giống quá.”

Bà Ôn vừa nói xong, mọi người trong nhà đều cười phá lên.

Trong đó, Ôn Thiều Ngọc cười lớn nhất.

“Hahahaha... không được rồi, buồn cười quá đi thôi! Chúng ta đúng là mẹ con mà, vừa rồi con cũng nghĩ như vậy.”

Ôn Thiều Ngọc nói, còn xoa đầu/Luật Cảnh Chỉ hai cái.

“Lúc nãy, con ở cửa còn định xách cái hành lý nhỏ này, kết quả phát hiện hành lý này còn có mắt lại còn biết chuyển động, làm con sợ chết khiếp.”

Luật Cảnh Chi: “

Lần này, mọi người trong nhà lại cười ầm lên.

Ôn Độ cười chảy cả nước mắt, nghe thấy Ôn Oanh dịu dàng nói: “Ba ơi, mắt ba thật là tinh, từ nãy đến giờ con vẫn chưa phát hiện ra Chi Chi luôn đó.”

Luật Cảnh Chi:???”

Thảo nào vừa rồi ở cửa, Oanh Oanh không nói chuyện với mình.

Hóa ra Oanh Oanh không nhận ra cậu bé!

Luật Cảnh Chi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nặng nề.

Ôn Độ ngạc nhiên: “Vừa rồi em không nhận ra đây là Chi Chi sao? Anh đã nói là Chi Chi rồi

mà!"

“Vừa rồi em tưởng đây là món đồ chơi tên Chi Chi anh mang về cho em.” Ôn Oanh có chút áy náy, không dám nhìn thẳng vào Luật Cảnh Chi: “Em còn nghĩ anh muốn tạo bất ngờ cho em, nên mới chủ động đi báo tin vui cho bà.”

Trên toàn thế giới, chỉ có một mình Luật Cảnh Chi cảm thấy tổn thương một lần nữa.

“Được rồi, em mau dẫn Chi Chi đi chơi đi.”

cao gần, bắn cắn quyền định

Ôn Độ lên tiếng giải quyết tình huống ngại ngùng này: “Bà ơi, bà tìm cho Chi Chi vài bộ quần áo nhé. Em ấy quyết định đi theo con đột ngột quá, không mang theo quần áo. Bây giờ em ấy cao gần bằng Oanh Oanh rồi, lấy quần áo của Oanh Oanh cho em ấy mặc cũng được.”

Luật Cảnh Chi sắp phải mặc quần áo con gái: “...”

Cậu bé rất muốn phản đối, nhưng biết rằng phản đối cũng vô ích.

Vì nhà họ Ôn chỉ có một đứa cháu gái.

Ôn Độ cao như vậy, quần áo của cậu chắc chắn đã không còn từ lâu.

“Được rồi, để bà đi tìm quần áo cho cậu bé.”

Bà Ôn rửa tay xong thì vào trong phòng tìm quần áo cho Luật Cảnh Chi. Ôn Độ để hành lý vào phòng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận