Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc
Chương 444: Bà Xã, Em Không Được Bỏ Rơi Anh Đâu Đấy (Hết)
"Bà xã, em không được bỏ rơi anh đâu đấy."
Cho dù cảm thấy xa lạ đối với thế giới không biết, nhưng có cô ở đây, anh sẽ an tâm hơn nhiều.
"Sẽ không, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên mười ngón tay đan xen, ngẩng đầu nhìn thành phố đèn sáng trưng trước mắt, lộ ra mỉm cười.
"Không xong, hình như Tiểu Thất bị em quên mất."
Lục Thanh Nghiên sờ túi, nhưng không sờ soạng được gì.
"Chủ nhân, Tiểu Thất bị đầu não tìm được, tôi phải đi, sau này Tiểu Thất nhất định sẽ làm một hệ thống tốt."
Bên tai vang lên giọng nói của Tiểu Thất, không đợi Lục Thanh Nghiên trả lời, cuối cùng không chiếm được đáp lại của nó.
Thở dài một hơi, Lục Thanh Nghiên nhìn bầu trời đêm.
Cô chưa bao giờ có sắc mặt tốt đối với hệ thống Tiểu Thất, vẫn luôn lạnh nhạt đối với nó, không nghĩ tới cuối cùng nó còn vì cô mà chiến đấu với Tạ Thiệu.
"Đừng nghĩ nhiều nữa."
Giơ tay sờ đầu cô, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng nói.
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên trong mắt đều là cô, tiến vào cái ôm của anh.
"Chu Cảnh Diên, có anh thật tốt."
Chu Cảnh Diên cười ôm lấy Lục Thanh Nghiên:
"Bà xã, những lời này nên là anh nói mới đúng."
Có thể gặp được cô, là may mắn lớn nhất đời này của anh.
"Em dẫn anh về nhà, ở thời không này một thời gian trước, chúng ta lại nghĩ cách trở về thời không của anh."
"Được!"
Giọng nói của hai người chậm rãi rời xa.
Một năm sau, chỗ hẻo lánh của đại đội Thịnh Dương đột nhiên xuất hiện ba người. "Chúng ta đã trở về!"
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, trên mặt Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười vui vẻ.
"Đã trở về."
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên phức tạp nhìn quanh bốn phía, hơi nhếch miệng.
"Oa oa..."
Trong lòng Lục Thanh Nghiên đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, cô sợ tới mức vội vàng dỗ dành.
"Chu Cảnh Diên, anh mau ôm con trai anh đi, sao thằng bé lại khóc? Có phải còn chưa thích ứng thời không mới hay không?"
"Để anh ôm cho."
Chu Cảnh Diên ôm con trai, dịu dàng dỗ dành.
Lục Thanh Nghiên mỉm cười nhìn hai cha con:
"Hình như con trai thích anh hơn một chút."
"Bà xã, đừng ghen tị, con trai thích em nhất."
Một tay của Chu Cảnh Diên ôm con trai cưng đã ngủ say, một tay ôm lấy Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên dựa đầu vào vai anh, không nhịn được cười to.
"Chúng ta về nhà đi!"
Rời khỏi một năm không biết mọi người thế nào!
Có lẽ là đều lo lắng cho bọn họ!
Nơi này còn có rất nhiều người thân, Chu Cảnh Diên còn chưa gặp cha anh đâu, bà ngoại vẫn còn khỏe đúng không, còn có đám Thẩm Lâm nữa, có khỏe không!
"Được, về nhà!"
Chu Cảnh Diên cười tươi, ôm con trai và Lục Thanh Nghiên đi về phía đại đội Thịnh Dương.
Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, năm tháng yên lặng còn tốt đẹp.
Tuy mọi chuyện đã kết thúc, nhưng sao không phải mới chỉ là bắt đầu!
Danh sách chương
- Chương 1: Báo Động Trước
- Chương 2: Không Cần Hỏi Nhiều, Dựa Theo Tôi Gửi Mà Làm Đi
- Chương 3: Vật Tư Chục Tỷ
- Chương 4: Phòng Đồ Cổ
- Chương 5: Trở Nên Trẻ Tuổi
- Chương 6: Trên Thế Giới Này Có Chuyện Trùng Hợp Như Thế Ư?
- Chương 7: Đại Đội Thịnh Dương
- Chương 8: Hỏi Đường
- Chương 9: Nhanh Đưa Đến Bệnh Viện
- Chương 10: Cứu Người
- Chương 11: Lý Tố Hoa, Đây Là Con Dâu Tương Lai Nhà Bà À
- Chương 12: Giáo Huấn Cực Phẩm
- Chương 13: Hóa Ra Người Ở Niên Đại Này Đều Dùng Rơm Rạ Trải Dưới Giường Sao?
- Chương 14: Quyết Định Ở Lại
- Chương 15: Bác Gái Bác Đừng Nghĩ Nhiều
- Chương 16: Mua Nhà
- Chương 17: Bác Gái, Trong Đội Có Người Sửa Lại Nhà Không
- Chương 18: Đây Là Thanh Nghiên Đúng Không
- Chương 19: Lần Này Chúng Ta Làm Vụ Lớn Được Chưa
- Chương 20: Chợ Đen
- Chương 21: Em Gái Muốn Làm Gì
- Chương 22: Bắt Đầu Phát Tài Từ Bán Đồ
- Chương 23: Bàn Giá
- Chương 24: Thanh Nghiên, Cháu Có Ở Nhà Không
- Chương 25: Tràn Đầy Tự Tin
- Chương 26: Đi Lên Núi
- Chương 27: Người Thành Phố Đúng Là Khác Biệt
- Chương 28: Bảo Nhi Đáng Thương
- Chương 29: Chị Trao Đổi Với Em, Được Không
- Chương 30: Dựa Vào Cái Gì Ghét Bỏ Tôi
- Chương 31: Cô Có Thể Đi Nói Cho Người Khác Thử Xem
- Chương 32: Xấu Như Vậy Dơ Như Vậy
- Chương 33: Máu, Thật Nhiều Máu
- Chương 34: Yên Tâm Người Xấu Sống Lâu Trăm Tuổi
- Chương 35: Nhanh Lên, Đừng Để Người Xảy Ra Chuyện
- Chương 36: Trò Hay Chó Cắn Chó
- Chương 37: Cháu Yên Tâm Đi
- Chương 38: Kiếm Công Điểm
- Chương 39: Đúng Là Nên Tới Làm Việc
- Chương 40: Đừng Sợ, Nhiệm Vụ Hôm Nay Của Chúng Ta Là Mảnh Đất Này
- Chương 41: Dạo Không Gian Một Ngày
- Chương 42: Ngoan, Không Ăn Em
- Chương 43: Bảo Nhi Khiến Người Ta Đau Lòng
- Chương 44: Một Bát Cơm Như Vậy Cần Bao Nhiêu Gạo?
- Chương 45: Bà Nội, Cháu Muốn Mặc Quần Áo Mới
- Chương 46: Sau Này Còn Cần Không
- Chương 47: Rốt Cuộc Là Mình Đang Nghĩ Cái Gì Thế Này
- Chương 48: Tiểu Khánh À, Cậu Làm Sao Vậy
- Chương 49: Chị Không Nói Giỡn Với Em Đúng Không
- Chương 50: Em Có Chuyện Muốn Bàn Bạc Với Chị
- Chương 371: Có Phải Cháu Từng Học Võ Hay Không
- Chương 372: Canh Lòng Lợn
- Chương 373: Chúng Tôi Nói Không Cho Các Người Khi Nào
- Chương 374: Đêm Tối Thăm Chuồng Bò
- Chương 375: Người Thân
- Chương 376: Bác Trai, Thuốc Của Ông Nội Giao Cho Cháu Đi
- Chương 377: Kẻ Thù Bí Mật Của Lục Gia
- Chương 378: Ông Và Bác Không Cần Lo Lắng Cho Cháu
- Chương 379: Ném Lâm Tuyết Ra Khỏi Nhà Cô
- Chương 380: Hạ Dĩnh, Cô Thật Quá Đáng
- Chương 381: Người Đàn Ông Lén Lút
- Chương 382: Xem Ra Quả Nhiên Là Có Quỷ!
- Chương 383: Bắt Lấy Người Rình Coi
- Chương 384: Lục Thanh Nghiên Uy Hiếp
- Chương 385: Để Thanh Nghiên Đi Đi
- Chương 386: Xuất Phát Đến Tỉnh Thành
- Chương 387: Đồng Chí, Đây Là Con Nhà Bà Sao
- Chương 388: Thật Nhiều Tiền
- Chương 389: Cô Ta Không Biết Nên Nói Gì!
- Chương 390: Tôi Có Thể Đi Xuống Nói Chuyện Không
- Chương 391: Vì Sao Cô Lại Giống Thanh Uyển Như Vậy
- Chương 392: Em Biết Còn Tới Ư
- Chương 393: Sao Thích Trèo Tường Như Vậy
- Chương 394: Đừng Nói Lời Vô Nghĩa Nữa
- Chương 395: Dám Bắt Nạt Em Gái Tôi, Muốn Chết À
- Chương 396: Không Phải Là Bọn Họ Đều Bị Bắt Xuống Nông Thôn Cải Tạo Rồi Sao?
- Chương 397: Có Phải Ông Cho Rằng Tính Tình Tôi Rất Tốt Hay Không
- Chương 398: Vì Sao Anh Không Sớm Tính Sổ Với Bà Ta
- Chương 399: Anh Đừng Coi Thường Em
- Chương 400: Chẳng Lẽ Ông Ta Không Đợi Kịp
- Chương 401: Vết Thương Có Nặng Không
- Chương 402: Thẩm Nguyệt Hiên Ngang Thu Thập Thẩm Gia
- Chương 403: Sao Lại Thế Này
- Chương 404: Gần Đây Thích Đập Đồ
- Chương 405: Cảm Ơn Cô, Thanh Nghiên
- Chương 406: Vợ À Anh Đã Trở Về
- Chương 407: Anh Chỉ Biết Em Là Vợ Anh
- Chương 408: Ngủ Đi, Anh Ở Đây
- Chương 409: Không Được Lại Làm Bậy
- Chương 410: Bác Sĩ Lục Kết Hôn Rồi Ư
- Chương 411: Một Người Biến Mất Nhiều Năm
- Chương 412: Em Gái Của Anh Cảnh Diên
- Chương 413: Bà Ngoại, Bà Chắc Chắn Ông Ta Là Cha Cảnh Diên Sao
- Chương 414: Ông Thực Sự Là Cha Của Cảnh Diên Ư
- Chương 415: Bà Ngoại Không Sao Đúng Không
- Chương 416: Người Đứng Phía Sau Cố Ý Lộ Ra
- Chương 417: Là Có Tin Tức Gì Sao
- Chương 418: Các Người Không Có Lỗ Tai Sao
- Chương 419: Thật, Em Còn Có Thể Lừa Chị Dâu Ư
- Chương 420: Tức Chết Người Không Đền Mạng
- Chương 421: Mấy Người Sắp Bị Bức Điên
- Chương 422: Phải Mười Mấy Năm
- Chương 423: Rốt Cuộc Là Người Phụ Nữ Này Có Tim Hay Không
- Chương 424: Chị Dâu, Anh Cảnh Diên Có Cho Chị Thứ Gì Hay Không
- Chương 425: Lục Thanh Nghiên Giả Heo Ăn Thịt Hổ
- Chương 426: Anh Cảm Thấy Tôi Sẽ Đi Theo Anh Ư
- Chương 427: Người Chân Chính Xuất Hiện
- Chương 428: Chân Tướng Năm Đó
- Chương 429: Cha Có Thể Gọi Con Một Tiếng Thanh Nghiên Không
- Chương 430: Đây Là Chồng Cháu Cho Cháu
- Chương 431: Ngài Không Biết Ư
- Chương 432: Lại Xuyên Qua
- Chương 433: Vì Sao Những Người Này Không Tin Anh Ta?
- Chương 434: Nhào Vào Trong Lòng Chu Cảnh Diên
- Chương 435: Cha Đã Thẩm Vấn Ra Được Chút Tin Tức Từ Hai Người Kia
- Chương 436: Kết Cục Cuối Cùng Của Người Chu Gia
- Chương 437: Chu Quang Dương Làm Sao Vậy
- Chương 438: Người Đứng Phía Sau Xuất Hiện
- Chương 439: Cứ Mắng Chửi Đi
- Chương 440: Vì Sao Bắt Vợ Tôi
- Chương 441: Ông Chết Chúng Tôi Sẽ Không Chết
- Chương 442: Ông Có Thể Thử Xem
- Chương 443: Hoan Nghênh Đi Vào Thế Giới Của Em
- Chương 444: Bà Xã, Em Không Được Bỏ Rơi Anh Đâu Đấy (Hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận