Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 230: Sảng khoái tột đỉnh
Nhưng Thái Lãnh Hàn vừa lui nửa bước thì Triệu Uyển Nhu đã nghẹn ngào kêu lên:
- Ngừng lại! Anh mà rút lui, em sẽ c.h.ế.t mất…
Thái Lãnh Hàn giật mình, và hắn càng giật mình hơn khi Triệu Uyển Nhu hét lên đau đớn. Bởi vì trong khi hốt hoảng, Thái Lãnh Hàn đã động thân đẩy tới. Con dã thú đ.â.m thẳng một đường, xuyên qua lớp màn mỏng manh bên trong hang động, chạy thẳng vào đến tận cùng. Triệu Uyển Nhu đau đến điếng cả tâm hồn. Cô hối hận rồi. Cô không nên vì một chút mềm lòng mà cho hắn cơ hội đ.â.m cô một nhát như thế này. Triệu Uyển Nhu nức nở kêu lên:
- Đau quá!... anh mau rút ra đi... Phải làm lại... từ từ chứ...
Thái Lãnh Hàn dở khóc dở cười. Thời khắc này, nếu hắn mà còn có thể rút ra, rồi lại còn có thể làm lại, từ từ,... thì hắn đã không còn là con người nữa rồi! Nhưng nhìn một dòng đỏ sẫm chầm chậm loang ra từ hang động của Triệu Uyển Nhu, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn vô cùng tốt. Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô! Dù có bị Triệu Uyển Nhu xem như không phải con người thì cũng xứng đáng. Vả lại, dù sao đi nữa, thì sau hôm nay, Triệu Uyển Nhu sẽ hiểu rằng, có những trận đánh, không thể làm lại từ đầu, mà chỉ có thể là, khởi tạo ra một trận mới.
Biết là Triệu Uyển Nhu đang đau, nên Thái Lãnh Hàn không dám động đậy quá mạnh. hắn giữ nguyên tư thế một lúc, rồi đong đưa nhè nhẹ, miệng không ngừng an ủi cô:
- Không sao đâu! Chờ một lát sẽ hết đau ngay! Không sao! Đừng sợ!
Cử động nhẹ nhàng của hắn dần dần khiến cơn đau đớn của Triệu Uyển Nhu giảm bớt. Cô thậm chí còn cảm thấy hắn đã di chuyển quá nhẹ và quá chậm, nên chủ động nhúc nhích. Nhận được tín hiệu mời gọi, con dã thú của Thái Lãnh Hàn bắt đầu triển khai thế trận. Chầm chậm rút ra đến gần cửa hang, con dã thú lại sầm sập xông thẳng vào. Triệu Uyển Nhu kêu lên một tiếng:
- A...
Tiếng kêu không còn vẻ đau đớn, mà hàm chứa khoái cảm. Biết là Triệu Uyển Nhu thích thế này, Thái Lãnh Hàn bèn tiếp tục. Con dã thú lại rút ra gần hết rồi chạy sầm sập vào hang cho đến tận cùng. Dã thú lúc này lại như trở thành một thanh gươm êm ái, cứ hết nhát này đến nhát khác đ.â.m Triệu Uyển Nhu đến lút tận cán. Cơ thể của Triệu Uyển Nhu rúng động từng hồi theo từng đợt Thái Lãnh Hàn cắm ngập vũ khí của hắn vào da thịt cô. Mật ngọt tiết ra mỗi lúc một nhiều, dính dấp mà trơn tuột, khiến cho Thái Lãnh Hàn chuyển động càng lúc càng dễ dàng hơn. Một phần cơ thể của hắn như có khả năng biến thân vô hạn, lại như kéo cơ thể của Triệu Uyển Nhu cũng biến hóa theo.
Khi hắn là dã thú, thì cô là hang động cho dã thú trú thân, hiến dâng nhụy ngọt cho dã thú mỗi lúc một to thêm, chạy ra chạy vào không biết mệt. Khi hắn là thanh gươm, thì cô trở thành vỏ kiếm, bao bọc lấy hắn, dâng hiến nước thơm cho thanh gươm mỗi lúc một lợi hại, đ.â.m ngang cắm dọc không hề mỏi. Khi hắn là con thuyền, cô sẽ là dòng suối, nâng cho hắn rong ruổi, dập dờn, cùng hắn chìm vào biển tình ân ái. Khi hắn là nhánh cây khô, cô sẽ là ngọn Vu sơn màu mỡ, nuốt lấy gốc rễ của hắn, để hắn nảy lộc vươn chồi, cùng hắn trèo lên đỉnh cao hoan lạc.
Hai cơ thể một rắn rỏi một mềm mại cứ thế mà lấp đầy nhau, hàm chứa nhau. Cả hai như muốn hòa vào nhau, tan vào nhau cho đến tận cùng của xúc cảm. Mồ hôi nhễ nhại, nhưng cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều không ai thấy mệt, chỉ có sảng khoái, và sảng khoái tột đỉnh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Thái Lãnh Hàn vẫn miệt mài mê mải với trò biến thân cùng Triệu Uyển Nhu. Cho đến khi dã thú của Thái Lãnh Hàn đã no nê, thanh gươm của Thái Lãnh Hàn đã căng tràn năng lượng, thuyền chiến của Thái Lãnh Hàn chao đảo chòng chành và cành khô của Thái Lãnh Hàn đã muốn nở hoa thì hang động của Triệu Uyển Nhu, vỏ kiếm của Triệu Uyển Nhu, con suối của Triệu Uyển Nhu, ngọn núi của Triệu Uyển Nhu cũng căng trướng trong cơn cực khoái. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được rõ ràng có một thứ gì đó tràn trề trào dâng trong cơ thể cô, thổi bùng lên xúc cảm rực rỡ thăng hoa. Hai tay của Triệu Uyển Nhu khi thì chới với vươn lên trong không khí, khi thì bấu vào lưng của Thái Lãnh Hàn để tìm nơi bám víu trước những đợt vỗ dập dồn của hắn.
Thái Lãnh Hàn mặc kệ những móng tay của Triệu Uyển Nhu bấu vào lưng hắn làm xước mấy đường rướm máu. Hắn túm lấy hai bên chiếc eo thon của Triệu Uyển Nhu nâng lên, thúc từng cú mãnh liệt, đẩy cơ thể của cô lay động như ngọn có bị gió đùa.
Danh sách chương
- Chương 1: Sống Lại?
- Chương 2: Kiếp Trước Bi Thảm
- Chương 3: “Chồng Trước” Độc Ác Và Biến Thái
- Chương 4: Giọng Nói Kỳ Lạ
- Chương 5: Nghe Được Tiếng Lòng?
- Chương 6: Hôm Nay... Là Hôn Lễ Của Chúng Ta Sao?
- Chương 7: Cầu Vồng Sau Mưa
- Chương 8: Tâm Trạng Hoang Mang
- Chương 9: Thái Lãnh Hàn Tự Vả
- Chương 10: Thái Lãnh Hàn Tiếc Nuối
- Chương 11: Triệu Uyển Nhu Sòng Phẳng
- Chương 12: Triệu Uyển Nhu Quyết Định Báo Thù
- Chương 13: Nửa Đêm Ai Gõ Cửa Phòng?
- Chương 14: Chua Đến Ngọt Ngào
- Chương 15: Thái Lãnh Hàn Làm “Công Tác Tư Tưởng” Với Bản Thân
- Chương 16: Thái Lãnh Hàn Tủi Thân
- Chương 17: Thái Lãnh Hàn Đang Đè Nén Đau Đớn?
- Chương 18: Sự Quan Tâm Thầm Lặng
- Chương 19: “Con Trai” Của Thái Lãnh Hàn
- Chương 20: Buổi Sáng Trong Lành
- Chương 21: Tình Nghĩa Bạn Bè
- Chương 22: Sao Lại Đi Công Tác Vào Lúc Này?
- Chương 23: Anh... Nỡ Sao?
- Chương 24: Cùng Nhau Ăn Sáng
- Chương 25: Chuyện Cũ Đáng Yêu
- Chương 26: Cố Gắng Ăn Sáng Cùng Cô
- Chương 27: Tấm Lòng Đáng Trân Trọng
- Chương 28: Em Sẽ Ở Nhà Chờ Anh Về
- Chương 29: Thái Lãnh Hàn trở mặt
- Chương 30: Tổng Giám Đốc Bị “Sang Chấn Tâm Lý”?
- Chương 31: Triệu Uyển Nhu Suy Đoán
- Chương 32: Thái Lãnh Hàn Mất Bình Tĩnh
- Chương 33: Thái Lãnh Hàn Nói Lời Dối Lòng
- Chương 34: Cô Thích Cái Gì Hắn Cũng Sẽ Thích Theo
- Chương 35: Anh Đâu Phải Là “Người Khác”?
- Chương 36: Vừa Cảm Động Vừa Bực Mình
- Chương 37: Thái Lãnh Hàn Muốn Ôm Ôm
- Chương 38: Khẩn Trương, Căng Thẳng
- Chương 39: Tuyệt Kỹ Quen Thuộc Và Ưng Ý Nhất
- Chương 40: Khác Biệt Quá Lớn
- Chương 41: Khao Khát, Ước Ao
- Chương 42: Tự Khinh Bỉ Bản Thân
- Chương 43: Cảm Thấy Tội Lỗi
- Chương 44: “Con Ly Hôn Với Nó Đi!”
- Chương 45: Đau Đớn Và Chua Xót
- Chương 46: Thái Lãnh Hàn Vs Bố Vợ
- Chương 47: Cầu Xin
- Chương 48: Vừa Tức Vừa Buồn Cười
- Chương 49: Thăm Dò Và Nghĩ Lại
- Chương 50: Hạ Quyết Định
- Chương 51: Hỗn Độn Rất Nhiều Cảm Xúc
- Chương 52: “Bán Đứng” Bạn Bè
- Chương 53: Âm Thầm Ghen Tị
- Chương 54: Áy Náy Và Chột Dạ
- Chương 55: Khăn Choàng Cổ Thật Ấm
- Chương 56: Thái Lãnh Hàn Càng Lúc Càng Quái Dị
- Chương 57: “Nữ Vương” Tức Giận
- Chương 58: Thái Lãnh Hàn Muốn Đánh Bạn Bè
- Chương 59: Chiếc Khăn Choàng Cổ Bị Vứt Đi Rồi
- Chương 60: Thái Lãnh Hàn Muốn Thảo Đơn Ly Hôn
- Chương 61: Điều Tra
- Chương 62: Có Sữa Uống
- Chương 63: Không Còn Nghe Được Tiếng Lòng
- Chương 64: Giá Của Ly Sữa
- Chương 65: Có Biến Rồi!
- Chương 66: Cảnh Giác Cao Độ
- Chương 67: Thái Lãnh Hàn Mà Ngoại Tình Sao?
- Chương 68: Nảy Sinh Rất Nhiều Nghi Vấn
- Chương 69: Thái Lãnh Hàn Đang Có Tâm Sự
- Chương 70: Niềm Tin Của Triệu Uyển Nhu
- Chương 71: “Ánh Trăng Sáng” Trong Lòng Của Thái Lãnh Hàn?
- Chương 72: Ghen?
- Chương 73: Ai Đã Đánh Thái Lãnh Hàn?
- Chương 74: Không Khí Quái Lạ
- Chương 75: Món Ăn Trân Quý
- Chương 76: Tổng Giám Đốc Hóa Thành Cún To
- Chương 77: Cùng Nhau Ăn Sáng
- Chương 78: Niềm Vui Tăng Lên
- Chương 79: Có Chút Nhớ Nhung
- Chương 80: Liên Tục Nghĩ Đến Hắn
- Chương 81: Em Trai Của Thái Lãnh Hàn
- Chương 82: Tức Giận Vì Hắn
- Chương 83: Những Lời Bẩn Thỉu
- Chương 84: Lửa Giận Ngập Trời
- Chương 85: Thỏ Giẫm Chó
- Chương 86: Tiềm Chất Bạo Lực
- Chương 87: Triệu Uyển Nhu Bị Thương Sao?
- Chương 88: Không Thể Liên Lạc
- Chương 89: Phải Giữ Được An Toàn Cho Uyển Nhu
- Chương 90: Lo Lắng Và Hốt Hoảng
- Chương 91: Phòng Vệ Chính Đáng
- Chương 92: Anh Là “Hàn Chó Điên” Sao?
- Chương 93: Triệu Uyển Nhu Bị Đau Rồi Sao?
- Chương 94: Lên Đi, Tôi Cõng Em.
- Chương 95: Triệu Uyển Nhu Tức Giận Rồi Sao?
- Chương 96: Cún To Tủi Thân
- Chương 97: Triệu Uyển Nhu Ngã Bệnh
- Chương 98: “Đồng Vợ, Đồng Chồng, Xứng Lứa Vừa Đôi”?
- Chương 99: Những Ưu Điểm Của Cậu Chủ
- Chương 100: “Sứ Giả” Giúp Hâm Nóng Tình Cảm
- Chương 101: Thái Lãnh Hàn Vừa Mừng Vừa Lo
- Chương 102: Tình Nghĩa Bạn Bè Khi Gặp Khó Khăn
- Chương 103: Về Nhà
- Chương 104: Choáng Váng Ngã Quỵ
- Chương 105: Sao Có Thể Không Lo Lắng?
- Chương 106: Đút Cháo
- Chương 107: Anh Mau Đến Đây, Ngồi Xuống, Cởi Áo Ra!
- Chương 108: Thoa Thuốc Cho Nhau
- Chương 109: Ám Chỉ
- Chương 110: Ngủ Cùng Nhau
- Chương 111: Ảo Não Và Ủ Rũ
- Chương 112: Không Cho Phép Bất Cứ Ai Mang Thái Lãnh Hàn Ra Đùa
- Chương 113: Say Rượu Nói Chuyện
- Chương 114: Men Say Đưa Lối Dẫn Đường
- Chương 115: Thái Lãnh Hàn Không Yêu Cô?
- Chương 116: Mượn Rượu Làm Càn Cũng Được
- Chương 117: Tôi Không Bao Giờ Bỏ Mặc Em.
- Chương 118: Anh Có Thoải Mái Không?
- Chương 119: Tra Tấn Đến Khổ Sở
- Chương 120: Bị Hôn Đến Ngất Đi
- Chương 121: Tổng Giám Đốc Lại Bị “Sang Chấn Tâm Lý”
- Chương 122: Mẹ Kế Của Thái Lãnh Hàn?
- Chương 123: PK Tay Đôi Không Nhân Nhượng
- Chương 124: Thắng Tuyệt Đối
- Chương 125: Tiếp Tục Đấu Võ Mồm
- Chương 126: Vảy Ngược Của Thái Lãnh Hàn
- Chương 127: Thái Lãnh Hàn Pk Mẹ Kế
- Chương 128: Vừa Khao Khát Vừa Tự Ti
- Chương 129: Khách VIP Siêu Siêu VIP
- Chương 130: Đổi Thức Uống Của Anh Ấy
- Chương 131: Bị Khinh Thường
- Chương 132: Tôi có bằng chứng sẵn đây luôn rồi!
- Chương 133: Rối Rắm Một Mình
- Chương 134: Tại Sao Tôi Phải Hối Hận?
- Chương 135: Ghen Tị Và Tủi Thân
- Chương 136: Món Quà Tặng
- Chương 137: Tặng Quà Cũng Phải Có Lý Do
- Chương 138: Xem Như Người Thân
- Chương 139: Vạch Ra Vết Sẹo Trong Lòng
- Chương 140: Em Có Để Ý Không?
- Chương 141: Anh Có Chê Tôi Không?
- Chương 142: Quá Khứ Của Thái Lãnh Hàn
- Chương 143: Điều Mà Thái Lãnh Hàn Để Tâm
- Chương 144: Đứng Sau Lưng Chống Đỡ Bầu Trời
- Chương 145: “Cơm Chó” Bay Tung Tóe
- Chương 146: Tự Giễu Chính Mình
- Chương 147: Chuyện Cũ Của Triệu Uyển Nhu
- Chương 148: Về Nhà Ăn Cơm?
- Chương 149: “Cuộc Cạnh Tranh” Giữa Người Và Chó
- Chương 150: Âm Thầm Nghẹn Khuất
- Chương 151: Căng Thẳng Đến Cứng Đờ Cả Người
- Chương 152: Cả Hai Đều Tủi Thân
- Chương 153: Một Tin Tốt
- Chương 154: Thương Xót
- Chương 155: Mủi Lòng
- Chương 156: Nhung nhớ
- Chương 157: Hối Hận Muốn Xanh Ruột
- Chương 158: Ngốc Nghếch Đến Khiến Cô Đau Lòng
- Chương 159: Triệu Uyển Nhu Muốn Hắn Xin Lỗi?
- Chương 160: Thái Lãnh Hàn Ngã Xuống
- Chương 161: Triệu Uyển Nhu Đang Khóc?
- Chương 162: Cô “Uy Hiếp” Hắn
- Chương 163: Tin Tưởng
- Chương 164: Mùa Xuân Trở Lại
- Chương 165: Tôi Làm Anh Ấy Phiền Lòng?
- Chương 166: Chuyện Cũ Thời Niên Thiếu
- Chương 167: Sự Tích “Chó Điên”
- Chương 168: Anh Ấy Thì Có Lỗi Gì?
- Chương 169: Chị Đừng Có Bắt Ép Anh Ấy.
- Chương 170: Người Tài Xế Taxi Tốt Bụng?
- Chương 171: Thái Lãnh Hàn Khóc Sao?
- Chương 172: Tôi… Không Giận Em.
- Chương 173: Em… Đã Biết Được… Những Gì?
- Chương 174: “Uy Hiếp”?
- Chương 175: Đang được cô… hôn?
- Chương 176: “Bữa Cơm Đầy Nụ Hôn”
- Chương 177: Suy Nghĩ Vẩn Vơ
- Chương 178: Trống Trải Và Bất An
- Chương 179: Em Mệt Sao?
- Chương 180: Tình Địch Đầu Tiên?
- Chương 181: Em… Làm Gì Thế?
- Chương 182: Sóng Bước Bên Nhau
- Chương 183: Yêu Thầm?
- Chương 184: Người Đó… Là Ai?
- Chương 185: Có phải là em ép buộc anh đâu?
- Chương 186: Chủ động hôn
- Chương 187: Người bạn mới
- Chương 188: Đối Lập
- Chương 189: Chia sẻ tâm sự
- Chương 190: Thái Lãnh Hàn trở lại “kiếp trước”?
- Chương 191: Cảnh tượng đau lòng
- Chương 192: Anh bình tĩnh một chút đi!
- Chương 193: Cảm Xúc Tiêu Cực Bùng Phát
- Chương 194: Không Còn Nhà Nữa
- Chương 195: Hoang mang và bất an
- Chương 196: Tỉnh Mộng
- Chương 197: Ý đồ hôn trộm
- Chương 198: Cắn răng nuốt giận
- Chương 199: Lặng lẽ so đo
- Chương 200: Băn khoăn tự trách
- Chương 201: Vừa thương vừa tức
- Chương 202: Không hối hận, đúng không?
- Chương 203: Chuẩn bị khiêu vũ và đấu giá?
- Chương 204: Tiêu tiền của chồng
- Chương 205: Nghiêm túc tức giận
- Chương 206: Chột dạ?
- Chương 207: Chật vật
- Chương 208: Tình địch đáng gờm nhất
- Chương 209: Khích tướng vụng về
- Chương 210: Vết sẹo của Thái Lãnh Hàn
- Chương 211: Ơn cũ
- Chương 212: Tình địch chính thức
- Chương 213: Nhìn nhau tóe lửa
- Chương 214: “Bùa hộ mạng”?
- Chương 215: Chua xót và băn khoăn
- Chương 216: Lại nghĩ ngợi linh tinh
- Chương 217: Dấu hiệu tốt đẹp
- Chương 218: Phúc lợi riêng
- Chương 219: Hắn phải làm sao bây giờ?
- Chương 220: Lúng túng
- Chương 221: Trong lòng của hắn vô cùng sợ hãi
- Chương 222: Vâng, em nghe lời anh
- Chương 223: Ai phải tin tưởng ai?
- Chương 224: Uyển Nhu! Cho anh nhé?
- Chương 225: Chấp nhận tàn nhẫn với chính bản thân
- Chương 226: Anh không muốn em nữa sao?
- Chương 227: Một chốn đào nguyên tiên cảnh
- Chương 228: Triệu Uyển Nhu hoảng hốt
- Chương 229: Thái Lãnh Hàn tự đập đầu mình
- Chương 230: Sảng khoái tột đỉnh
- Chương 231: Cuồng phong bão tố?
- Chương 232: Là thực hay mơ?
- Chương 233: Thái Lãnh Hàn chảy máu mũi
- Chương 234: Hoa nở, hoa tàn
- Chương 235: Đau chân, đau lòng
Bạn cần đăng nhập để bình luận