Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Chương 3: Chương 3
Ta chỉ muốn bật cười thành tiếng.
Những cảnh trong mộng bị Lục An Kiệt hành hạ giày vò lặp đi lặp lại, không ngừng nhắc nhở ta—
Lục An Kiệt chính là thứ sói mắt trắng, nuôi nấng thế nào cũng chẳng thuần được, dốc bao tâm huyết cũng chỉ chuốc lấy họa vào thân.
“Thưa mẫu thân, con dâu cũng có ý đó. An Kiệt là con của ân nhân phu quân, còn An Hành là người từng cứu mạng con và người. Hai đứa trẻ đều đáng quý như nhau, con dâu nhất định sẽ đối đãi công bằng, không thiên vị bất kỳ ai.”
Nhưng ta biết rõ, bọn họ muốn ta thiên vị, muốn ta dốc hết lòng nuôi dưỡng An Kiệt, dâng cho hắn mọi thứ tốt nhất.
Mẹ chồng lại nói tiếp:
“Chính Đình bảo An Kiệt sinh vào tháng Giêng, còn An Hành thì không rõ sinh thần. Chi bằng lấy ngày chúng ta gặp được An Hành làm ngày sinh cho nó, để An Kiệt làm huynh trưởng, con thấy thế nào?”
Ta mỉm cười đáp:
“Mẫu thân chu đáo lắm. Vậy cứ làm như thế.”
Nghe ta thuận theo, mẹ chồng lập tức cười rạng rỡ:
“Thế là quyết rồi nhé. Từ nay trưởng tôn đích xuất của Hầu phủ ta chính là An Kiệt, còn An Hành là nhị thiếu gia.”
Bà ta cùng Lục Chính Đình nhìn nhau cười đầy đắc ý – vui mừng vì đã bảo toàn vị trí trưởng tử cho An Kiệt.
Cứ như thế, hai đứa trẻ cùng sống trong viện của ta.
Ăn gì, mặc gì, dùng gì, ta đều đối xử công bằng – ai nhìn vào cũng thấy ta thương chúng đến mức nào.
Vì muốn hai đứa có tiền đồ, ta đích thân trở về nhà mẹ đẻ, khẩn cầu tổ mẫu – người mang thân phận Trường Công chúa cao quý – ra mặt xin cho bọn trẻ hai suất nhập học tại Thư viện Trung Ni.
Chốn ấy là nơi tụ hội nhân tài, triều đình có không ít đại thần từng xuất thân từ đây, cũng là nơi đào tạo ra vô số Trạng nguyên.
Tổ mẫu hỏi ta:
“Cháu có thiên vị đứa nào hơn không?”
Ta đáp:
“Con người dù thành hay bại, ắt dựa vào chính sự nỗ lực của bản thân, con không cần, cũng không nên phân biệt đối xử.”
Sau khi bà mẹ chồng và Lục Chính Đình hay tin Lục An Kiệt có thể nhập học Thư viện Trung Ni, thì vui mừng không xiết, cứ ngỡ tương lai của Trạng nguyên lang đã định sẵn là hắn.
Mà trong mộng kia, Lục An Kiệt quả thật từng là Trạng nguyên.
Tuổi vừa tròn đôi mươi, đã đỗ đầu khoa thi lớn, vẻ vang không ai sánh bằng.
Mà tất cả những vinh quang ấy, không thể không kể đến công sức của ta – người đã dốc hết ruột gan vì hắn.
Vì việc học của hắn, ta đêm đêm chong đèn kèm hắn đọc sách.
Dùng của hồi môn của ta để kết giao bằng hữu cho hắn.
Dựa vào thân phận của tổ mẫu để mở đường làm quan cho hắn.
Thế nhưng khi ta bị nhốt vào hầm tối, câu đầu tiên hắn nói là:
“Lẽ ra ta phải có một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc.”
“Là ngươi – ả đàn bà độc ác này – ép ta học, ép ta viết chữ. Viết không tốt thì đánh vào tay, thi không lọt vào bảng Giáp thì bắt ta nhịn đói cả buổi sáng.”
“Ngươi có biết ta khổ sở thế nào không? Tuổi thơ bất hạnh của ta đều do ngươi mà ra. Giờ ta sẽ trả lại toàn bộ những đau khổ đó lên người ngươi.”
Càng nói, ánh mắt hắn nhìn ta càng đầy căm hận.
Nhưng ta tự hỏi – nếu ta không nghiêm khắc kèm cặp, hắn làm sao có thể đỗ Trạng nguyên ở độ tuổi trẻ như thế?
Một kẻ vô ơn như vậy, ta còn lý do gì để tiếp tục hy sinh vì hắn?
Phu tử ở Thư viện Trung Ni phần lớn đều nghiêm khắc, ngoài giờ giảng bài trên lớp thì sau giờ học cũng sẽ giao bài tập về nhà.
Mỗi lần hai đứa nhỏ đi học về, ta luôn yêu cầu chúng phải làm xong bài tập rồi mới được ăn cơm.
Lục An Kiệt từ nhỏ đã được Tần Kiều Kiều nuông chiều, chưa từng chịu khổ chịu đói bao giờ.
Vì muốn ăn sớm, nó viết bài qua loa cho xong, kết quả bị ta phạt.
Nó liền chạy đến méc tổ mẫu – mẹ chồng ta.
Mẹ chồng thương cháu ruột, lập tức mắng ta mấy câu:
“Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, sao phải nghiêm khắc như thế? Ăn xong rồi học cũng được mà.”
Trong mộng, bà ta cũng từng nói câu y hệt.
Lúc đó, ta còn cố chấp đáp:
“Cổ nhân có câu: ‘Trời muốn giao trọng trách cho ai, ắt khiến người ấy chịu khổ trước’. Cơm no rượu say rồi thì dễ buồn ngủ, lại càng viết chữ không xong.”
“Phu tử giao bài cũng không nhiều, chỉ cần thời gian hai nén hương là làm xong. Nhịn đói một chút cũng không sao cả.”
Khi ấy, ta cứng rắn lôi Lục An Kiệt về viện của mình, bắt nó chép lại cả quyển sách.
Bề ngoài nó vâng lời, tỏ vẻ hối lỗi. Nhưng trong lòng, nó đã bắt đầu căm ghét ta.
Nó lan truyền ra ngoài rằng ta hành hạ nó, khiến mẹ chồng ngày càng bất mãn với ta.
Còn ta lại ngốc nghếch tin rằng:
Chỉ cần mình thật lòng yêu thương và nghiêm khắc dạy dỗ, sớm muộn gì cũng được họ thấu hiểu.
Nhưng giờ đây, sau khi đã tỉnh khỏi cơn ác mộng, ta biết mình cần thay đổi.
Ta nhất định phải thuận theo ý mẹ chồng.
“Lời mẫu thân nói rất phải.”
“Nhưng con dâu nghĩ chi bằng cứ để hai đứa tự chọn – muốn ăn trước hay làm bài trước đều được, miễn là không bỏ bê bài vở là được rồi.”