Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 199
“Thế tử, ngài thật sự muốn làm vậy sao?”
“Còn hỏi làm gì? Mau đi làm đi. Nhớ kỹ, mọi thứ không được để sót một món. Tháo ra cũng phải mang về, đưa hết cho Đường cô nương.”
Người xung quanh nghe lệnh đều ngỡ ngàng nhìn nhau. Trong lòng không khỏi tự hỏi: Từ khi nào mà thế tử lại túng thiếu đến mức này?
Ngay cả những đồng xu lẻ trên đất, khi nghe Tần Nhị nhắc tới, Cố Hành Chu cũng gọi hắn lại:
“Khoan đã, mấy đồng xu đó cũng gom vào. Ở thời đại của Đường cô nương, chắc chắn chúng cũng có giá trị. Đem hết qua cho cô ấy.”
Tần Nhị lắp bắp trả lời:
“À... vâng!”
Hắn nhặt mấy đồng xu trên đất, cẩn thận đặt lên trên cùng chiếc rương chứa đầy vàng bạc. Trong lòng thầm nghĩ: Thời đại của Đường cô nương nghèo nàn đến mức nào mà ngay cả vài đồng xu cũng đáng giá?
Thật đáng thương, Tần Nhị thở dài, còn lấy thêm mấy đồng xu từ túi mình bỏ vào cùng.
Trong khi đó, Đường Khê hoàn toàn không biết rằng, trong mắt Tần Nhị và nhóm người của Cố Hành Chu, cô đã trở thành biểu tượng của sự nghèo khổ.
Những thân tín khác của Cố Hành Chu cũng đều ngầm hiểu về mối quan hệ giữa hắn và Đường Khê. Đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lên mỗi lần nhắc đến cô, họ đã mặc định rằng Đường Khê chính là thế tử phi tương lai.
Một tin đồn không biết từ đâu lan ra rằng thế tử phi tương lai sống ở một thời đại nghèo nàn, nơi ngay cả một đồng xu cũng có giá trị ngang ngàn vàng.
Vậy là mọi người tranh nhau đem những thứ quý giá của mình, từ vàng bạc, ngọc ngà, đến cả những đồng xu cũng bỏ vào.
Nhóm của Tần Nhị thậm chí còn hận không thể tháo rời cả điện Dao Quang, gỡ hết gạch ngói trên mái nhà xuống, hay đào sạch hoa trong vườn trước cửa.
Cố Hành Chu nhìn đống đồ chất đầy dưới đất, hài lòng gật đầu.
"Không tệ."
Cố Hành Chu nhìn quanh, thấy điện Dao Quang trống không thì lại nghĩ ngợi thêm.
"Tháo luôn mấy khung cửa sổ kia xuống, cả cặp sư tử đá ngoài cửa nữa, mang hết lên xe. Thảm trên sàn cũng đừng để sót."
Hắn ra lệnh.
Nhóm của Tần Nhị đờ người, ngẩn ngơ nhìn nhau.
Không phải chứ? Vị thế tử cao quý của bọn họ, sao lại thành ra như thế này?
Cố Tuyết Trúc đứng bên cạnh nhìn đống đồ dưới đất, khóe miệng giật giật.
"Hành Chu, nhà họ Cố chúng ta không thiếu tiền, đừng để Đường cô nương phải chịu tủi nhục như thế..."
Ý nàng ấy là hắn không cần làm quá như vậy đâu...
Tất nhiên là Cố Hành Chu hiểu ý của Cố Tuyết Trúc, khóe miệng hắn nhếch nhẹ.
"Tỷ không biết mỗi lần Đường cô nương nhìn thấy mấy thứ này thì cô ấy vui đến thế nào đâu. Ở thời đại của cô ấy, có thứ còn đáng giá hơn cả vàng bạc châu báu nữa đấy."
Cố Hành Chu giải thích. Cố Tuyết Trúc khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
"Thì ra là vậy. Thật muốn đến thời đại của Đường cô nương một lần để xem thế nào."
Cố Hành Chu nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Đường Khê, tâm trạng lập tức tốt lên.
Hắn nhìn nhóm của Tần Nhị khiêng cặp sư tử đá từ cửa xuống, chuẩn bị chuyến cuối cùng để mang đi. Cũng may là xe đẩy đủ lớn, có thể chứa được năm, sáu cái rương và mấy khung cửa sổ cùng lúc.
"Để ta mang trước cho Đường cô nương, các ngươi cứ chất hành lý lên xe ngựa đi."
Cố Tuyết Trúc gật đầu, chỉ huy mọi người tiếp tục chuyển đồ.
- --
Đường Khê ngồi chán chường trong nhà kho, chờ Cố Hành Chu mang đồ đến.
Khi Cố Hành Chu xuất hiện, cô nhìn thấy hắn từ xa. Cô đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ ở cửa sau, gió khẽ thổi làm tóc cô rối nhẹ, dáng vẻ bình yên lạ thường.
Cố Hành Chu nhếch môi cười, gọi một tiếng:
"Đường cô nương."
Đường Khê quay lại, vừa nhìn đã thấy mấy khung cửa sổ, sững sờ tại chỗ.
"Anh... định tháo luôn cả nhà mình để tặng tôi à?"
Cô nhìn đống đồ trên xe đẩy mà đầu óc choáng váng.
Ngoài khung cửa sổ thì còn có mấy tấm thảm đỏ, một vài tấm bình phong lớn gấp lại, trên cùng còn đặt mấy lư hương to.
Danh sách chương
- Chương 1: Cuộc Sống Đen Tối
- Chương 2: Tiếng Động Kỳ Lạ
- Chương 3: Một Mỹ Nam Cực Phẩm
- Chương 4: Thưởng 10.000 Tệ
- Chương 5: Giờ Mình Giàu Rồi
- Chương 6: Đường Khê, Cậu Chuyển Tới Ở Nhà Hoang Đấy À?
- Chương 7: Vào Nhà Nói, Tường Có Tai!
- Chương 8: Hai Trăm Vạn
- Chương 9: Không Phải Cô Đang Mơ Chứ?
- Chương 10: Chưa Ấm Tay Đã Tiêu Hết
- Chương 11: Hết Hạn 14 Năm
- Chương 12: Đi Siêu Thị
- Chương 13: Còn Đúng 10,5 Tệ
- Chương 14: Anh Thử Đi!
- Chương 15: Thế Tử Bắc Triều
- Chương 16: Hai Thỏi Bạc
- Chương 17: Tù Nhân Cũng Có Nhân Quyền
- Chương 18: Đề Nghị Hợp Tác Lâu Dài
- Chương 19: Chọn Mì Gói Và Xúc Xích
- Chương 20: Đột Nhiên Xuất Hiện
- Chương 21: Dẫn Người Tới
- Chương 22: Để Tâm
- Chương 23: Cậu Lén Lút Làm Gì Thế?
- Chương 24: Cậu Kiếm Đâu Ra Thứ Này Vậy?
- Chương 25: Lật Ngược Toàn Bộ Lịch Sử Khảo Cổ Học
- Chương 26: Một Thỏi 50 Vạn
- Chương 27: Mặt Dây Chuyền
- Chương 28: Giấc Mơ Giàu Sang
- Chương 29: Đặt Mì Tôm 1
- Chương 30: Đặt Mì Tôm 2
- Chương 31: Giao Hàng Tới
- Chương 32: Công Nghệ Tự Động Đóng Hàng!
- Chương 33: Livestream Làm Gà Rán
- Chương 34: Đường Trăm Vạn
- Chương 35: Cả Một Rương Vàng
- Chương 36: Tặng Trâm Cài Tóc
- Chương 37: Cần Phát Triển Việc Làm Ăn
- Chương 38: Chẳng Lẽ Đệ Ấy Thích Nam Nhân À?
- Chương 39: Như Đi Ăn Trộm
- Chương 40: Keo Kiệt
- Chương 41: Định Giá
- Chương 42: 4 Ngàn Vạn
- Chương 43: Đặt Hàng
- Chương 44: Tra Nam
- Chương 45: Cút Đi
- Chương 46: Hỏi Thăm
- Chương 47: Gà Rán Tào Thị
- Chương 48: Đặt Ba Vạn Suất 1
- Chương 49: Đặt Ba Vạn Suất 2
- Chương 50: Bị Phát Hiện
- Chương 51: Thế Nó Đáng Giá Bao Nhiêu?
- Chương 52: Cánh Cửa Gì Mà Tận 5.000 Tệ!
- Chương 53: Tới Trung Tâm Thương Mại
- Chương 54: Tiểu Tam
- Chương 55: Tôi Nuôi Trai Trẻ Thì Đã Sao?
- Chương 56: Dùng Siêu Xe Giao Gà Rán
- Chương 57: Một Thùng Lớn
- Chương 58: Chẳng Ai Thoát Nổi Sự Cám Dỗ Của Đồ Ăn Vặt
- Chương 59: Lập Tức Tới
- Chương 60: Cậu Có Biết Đây Là Gì Không?
- Chương 61: Rất Đáng Giá!
- Chương 62: Bạn Của Quách Miểu Miểu
- Chương 63: Nhưng Mà Em Chưa Ăn Sáng
- Chương 64: Đồ Ăn Ngon Mà Không Có Khách
- Chương 65: Rượu Hoa Quả
- Chương 66: Không Phải Chữ, Mà Là Ký Hiệu
- Chương 67: Khẳng Đức Thị
- Chương 68: Hứa Tư Niên? Sao Lại Là Cậu?
- Chương 69: Thuê Kho Miễn Phí
- Chương 70: Chụp Ảnh Chung
- Chương 71: Góp Vốn
- Chương 72: Nhặt Của Hời
- Chương 73: Một Tuần Trà
- Chương 74: Vận Chuyển Hàng
- Chương 75: Giấy Ướt
- Chương 76: Tới Trung Tâm Đấu Giá Nhà Họ Hứa
- Chương 77: Ăn Bữa Cơm
- Chương 78: Đơn Giản Mà Những 20 Món
- Chương 79: Phòng Vip Hay Phòng Game?
- Chương 80: Đáng Đời, Ai Bảo Tự Đưa Mặt Tới Cho Người Ta Đánh Chứ
- Chương 81: Em Làm Gì Vậy?
- Chương 82: Ghen Ghét Tới Đỏ Mắt
- Chương 83: Món Đấu Giá Đầu Tiên
- Chương 84: Tranh Giành
- Chương 85: Giải Thích
- Chương 86: Phá Cửa
- Chương 87: Buổi Đấu Giá Kết Thúc
- Chương 88: Phát Tài Rồi
- Chương 89: Mua Đất Xây Bảo Tàng
- Chương 90: Đập Hộp 1
- Chương 91: Đập Hộp 2
- Chương 92: Còn Một Thứ Chưa Đoán Được Công Dụng
- Chương 93: Xuân Cung Đồ
- Chương 94: Cô Cầm Ngược Rồi
- Chương 95: Rất Ngon
- Chương 96: Bắt Nạt Chốn Công Sở
- Chương 97: Chống Lưng 1
- Chương 98: Chống Lưng 2
- Chương 99: Tiếp Đãi Vị Khách Thứ Hai
- Chương 100: Tỉnh Lại
- Chương 101: Dỗ Dành
- Chương 102: Thật Sự Ăn Được Sao?
- Chương 103: Cha Nương, Con Ở Đây!
- Chương 104: Thuốc Hạ Sốt Là Cái Gì?
- Chương 105: Sao Bây Giờ Anh Mới Tới?
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313: Kết thúc
- Chương 314: Phiên ngoại
Bạn cần đăng nhập để bình luận