Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 61: Mỹ nhân và dã thú (7)

Trời mưa to như vậy.

Ngay khi Tống Ngôn Trần thất thần, một chiếc ô màu đen vô duyên vô duyên xuất hiện trên đỉnh đầu Tống Ngôn Trần, ngăn trở vết nước phiền nhiễu, che đi một mảnh trời nhỏ trên đỉnh đầu Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía đối phương.

Nam sinh cầm ô đen, yên tĩnh đứng ở phía sau Tống Ngôn Trần, toàn bộ quá trình không nói một câu, giống như một con dã thú vô thanh vô tức ẩn sâu trong bóng tối, đáy mắt lóe ra ám quang nóng rực.

Giờ phút này khoảng cách giữa hai người rất gần, đến gần Tống Ngôn Trần muốn nhìn rõ mặt đối phương, đều phải ngửa đầu, nam sinh thật sự là quá cao, gần như so với Tống Ngôn Trần cao hơn cả đầu.

"..."

Tống Ngôn Trần biểu tình khẽ động, mí mắt cũng khẽ run rẩy theo, tứ chi lạnh như băng phảng phất lúc này rót vào một luồng nhiệt lưu, hắn thậm chí có chút thất thanh, "Sao anh lại ở đây?"

Con ngươi lạnh lùng như nam sinh lưu ly phản chiếu bóng dáng Tống Ngôn Trần. Thiếu niên đơn bạc như vậy, liền hướng một đóa bông muốn bị gió thổi đi, theo gió trôi nổi, làm cho lòng người sinh lòng thương tiếc.

"Tôi, vẫn luôn chờ cậu."

Nam sinh nói chuyện vẫn rất chậm, nhưng mỗi một chữ đều tỉ mỉ rơi vào bên tai Tống Ngôn Trần, tuy nhẹ, nhưng lại đủ mạnh mẽ.

Mí mắt phải Của Tống Ngôn Trần hơi co rút, ngẩng đầu đối nghịch mắt với nam sinh.

Rõ ràng người trước mắt cũng không có quá nhiều biến hóa, nhưng không hiểu sao, đối phương vừa nói ra lời này, Tống Ngôn Trần liền đột nhiên trở nên có chút không được tự nhiên, mặt cũng không hiểu sao đỏ lên, động tác đều nhiều hơn vài phần chạng cho.

Tống Ngôn Trần giả vờ trấn định nuốt nước miếng, một lần nữa rũ mi mắt xuống, "Để cho anh chờ lâu."

Làn da tái nhợt thấm nước của Tống Ngôn Trần lộ ra ửng hồng, giống như cà chua chín, đầy đặn mê người, mềm mại dễ vỡ.

Ánh mắt nam sinh hơi tối, ánh mắt nhìn Tống Ngôn Trần si mê, ẩn giấu điên cuồng, "Không lâu sau"

"Chỉ cần nghĩ đến là đang chờ cậu, tôi liền rất vui vẻ."

Tống Ngôn Trần hô hấp khó khăn, đồng tử đột nhiên co rụt lại, giống như là bị thứ gì đó búa vào ngực một chút: Một loại cảm xúc nói không nên lời ở vị trí này của cậu chậm rãi nảy mầm.

Những lời này nghe thật sự rất mập mờ, trái tim Tống Ngôn Trần phảng phất như cỏ tỏi, vào giờ khắc này phát triển điên cuồng, Tống Ngôn Trần nhắm mắt lại mở ra, trên khuôn mặt trắng nõn lại có thêm một chút tình triều.

Cảm giác này thật kỳ quái, ánh mắt bí ẩn nhưng hưng phấn của nam sinh đánh giá gương mặt ửng hồng của Tống Ngôn Trần,  đột nhiên thiêu đốt não của cậu, khiến da đầu cậu tê dại.

Nam sinh khó khăn lại mở môi, khoang miệng khô ráo như mặt trăng, "Về nhà sao"

cũng không biết có phải bị câu nói kia ảnh hưởng hay không, Tống Ngôn Trần lại ngoài ý muốn phát hiện âm sắc nam sinh rất dễ nghe, từ tính thấp mà xâm nhập vào lòng người.

Tống Ngôn Trần liên tục chớp chớp mắt vài cái, mặt nóng đến lợi hại, nói chuyện cũng không hiểu sao trở nên lắp bắp, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.

"Tôi còn chưa lấy được cặp sách."

Nam sinh gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, biểu tình không thay đổi, chậm rãi nhấc vật nặng trong tay lên, lắc lắc trước mắt Tống Ngôn Trần, "Tôi, giúp cậu lấy'"

Tống Ngôn Trần trợn to mắt, ngước mắt nhìn thẳng về phía nam sinh.

"Anh làm sao vậy?"

Tống Ngôn Trần có chút nghẹn lời, bởi vì loại cảm giác này rất quỷ dị, nhưng trong lúc nhất thời anh lại không biết cách hình dung loại cảm giác không thích hợp này.

Nam sinh dẫn đầu một bước liền mở môi, "Tôi, làm không đúng sao"

Tống Ngôn Trần ngẩn người, không hiểu sao lại từ trong giọng nói của nam sinh đọc ra hai phần ý tứ ủy khuất, nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần miễn cưỡng nuốt xuống nghi hoặc của mình, "Không có"

Nói xong, Tống Ngôn Trần liền đưa tay muốn lấy xong cặp sách của mình từ trong tay đối phương.

Ngón tay trắng nọc của Tống Ngôn Trần vừa chạm vào mu bàn tay nam sinh, nam sinh liền bất động thanh sắc khiêng cặp sách lên vai.

"..."

Tống Ngôn Trần cả người truyền qua một trận dòng điện tê dại, cả người run lên, sợ tới mức lại cúi đầu một lần nữa.

Nam sinh thu hết động tác nhỏ của Tống Ngôn Trần vào đáy mắt, ánh mắt chợt lóe, "Tôi, chúng ta đi thôi."

Thật đáng yêu nha, Tống Ngôn Trần rầu rĩ gật gật đầu, toàn bộ hành trình ngay cả đầu cũng không biết xấu hổ nhấc lên, tự nhiên cũng bỏ lỡ đáy mắt nam sinh chợt lóe lên cố chấp.

Nam sinh mờ ẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng phòng y tế, giống như là nghĩ thấu vách tường nhìn thấu người trốn ở bên trong.

"Không cần tới gần cậu ấy, lần sau cũng sẽ không có vận khí tốt như vậy."

Nữ sinh ngồi trong phòng y tế không hiểu sao rùng mình một cái, một luồng khí lạnh từ đáy lòng cô toát ra, ngữ điệu trầm thấp mà tràn ngập ác ý vang lên bên tai cô, mang theo uy hiếp cùng đe dọa không chút che giấu.

Nữ sinh nổi da gà cả người đều dựng thẳng lên, nàng run rẩy môi, có chút sợ hãi nghiêng người nhìn về phía sau.

Vừa rồi là ai đang nói chuyện

"Là ai!"

Tống Ngôn Trần trầm mặc đi bên cạnh nam sinh, vừa mới ra khỏi cổng trường chưa được hai bước, ba người bên kia đường đột nhiên chỉ vào nam sinh bên cạnh Tống Ngôn Trần phát ra âm thanh hoảng sợ.

Ánh mắt Tống Ngôn Trần khẽ run lên, liếc mắt một cái liền nhận ra ba người này, mơ hồ là theo bản năng liền mạnh mẽ túm lấy cánh tay nam sinh, run giọng nói, "Không được! Chúng ta sẽ quay lại! Đối diện là mấy người lần trước bắt nạt anh trong nhà vệ sinh.'

Nam sinh nghe được thanh âm của Tống Ngôn Trần, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía ba người đáy mắt tràn đầy sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh phảng phất như một vũng nước chết, sâu không lường được, hoàn toàn nhìn không ra có bất kỳ cảm xúc nào.

Ngược lại, ba người nhìn thấy nam sinh lần đầu tiên giống như là bị sét đánh trúng, đáy mắt sợ hãi cùng sợ hãi mơ hồ muốn tràn ra hốc mắt, cả người run rẩy, mạnh mẽ lui về phía sau.

Thậm chí bởi vì phản ứng quá mức kịch liệt, ba người xoay người trong nháy mắt đồng thời ngã xuống, vấp ngã trên mặt đất, sau đó lại hỏa tốc bò lên, mạnh mẽ chạy về phía sau, phản ứng cả người so với tội phạm nhìn thấy cảnh sát còn kịch liệt hơn.

Nam sinh vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đèn giao thông vẫn lóe sáng, giống như đang tính toán còn bao lâu nữa có thể đi qua.

Phản ứng của ba người này cũng quá kỳ quá lạ

Tống Ngôn Trần nhịn không được nhíu mày.

Động tác khoa trương đến mức giống như nhìn thấy Diêm Vương sống, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, cậu liền không khống chế được cả người liền run rẩy một cái, ngay cả cậu có kéo tay nam sinh cũng chậm rãi trượt xuống, biểu tình cũng có chút ngốc trệ Sững sờ tại chỗ.

Người chết chính là trường bá được công nhận năm lớp 12, nhuộm lông vàng. Trường bá này còn có mấy tiểu đệ. Đó Là một cái gì đó cao chỉ cách trường chúng tôi vài trăm mét. Tống Ngôn Trần run rẩy môi, tin tức trên diễn đàn hôm qua cũng giống như bão tố từng chút từng chút đập vào nội tâm của cậu.

Cậu đột nhiên nhớ tới ngày đó, cậu nhìn thấy trong nhà vệ sinh, quả thật có một cái lông vàng liên hệ hai ngày nay, liên tiếp chết hai người, một ý nghĩ điên cuồng mà thái quá bắt đầu không ngừng ở trong đầu Tống Ngôn Trần chậm rãi hình thành.

Có thể hay không Tống Ngôn Trần nuốt nước miếng, hô hấp bắt đầu ngưng trệ, trong đầu sau tri hậu giác một mảnh ầm ầm, ý niệm khủng bố này trong đầu cậu như ở trong hộp sọ của cậu sinh trưởng nấm mốc, một khi toát ra, liền không còn đường quay đầu lại.

Giờ phút này, trên mặt Tống Ngôn Trần vốn lộ ra vẻ ửng hồng hỏa tốc lui, ngược lại biến thành bệnh trạng trắng bệnh.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.

Nam sinh thản nhiên bước đi, muốn băng qua đường.

Nhưng cậu mơ hồ là liếc mắt một cái liền chú ý tới Tống Ngôn Trần không thích hợp, bước chân vừa bước ra bước đầu tiên, liền dừng tại chỗ sau đó chậm rãi xoay người, thẳng tắp đối nghịch với Tống Ngôn Trần.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí yên lặng như chết, lặng lẽ như cát lún không tiếng động phát ra kẽ ngón tay.

Trái tim Tống Ngôn Trần đập điên cuồng không ngừng, môi cắn trắng bệch, dopamine điên cuồng làm vỏ não của cậu, máu chảy ngược, khiến cậu gần như hít thở không thông.

Nam sinh yên lặng đứng tại chỗ, mái tóc đen hơi triều đặt lên hốc mắt hơi sâu của cậu, ánh mắt âm u mà nguy hiểm, tựa như một con mãng xà ẩn sâu trong bóng tối, lạnh lùng mà cực kỳ công kích.

Tống Ngôn Trần nhìn nam sinh trước mặt đột nhiên trở nên xa lạ, vẻ mặt hoảng hốt, cơ hồ là theo bản năng lùi về phía sau một bước.

"..."

 

Nam sinh nhíu mày, chậm rãi bước đi, từng bước từng bước tiến tới vị trí của Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần nhìn động tác của nam sinh, sợ tới mức lập tức lui về phía sau, thân thể hoàn toàn đắm mình trong mưa lớn, nước mưa đập vào mắt Tống Ngôn Trần, cơ hồ làm mờ tầm mắt của cậu.

Phía sau một thân ảnh vội vàng vội vàng chạy qua, đụng vào lưng Tống Ngôn Trần, Tống Ngôn Trần không hề phòng bị, toàn bộ thân thể đều không khống chế mà ngã về phía trước.

Nam sinh nhanh tay nhanh tay, mạnh mẽ tiến lên, một tay ôm chặt vòng eo Tống Ngôn Trần, sét đánh không kịp bưng tai ôm người vào trong ngực.

Trước mắt là một mảnh sương mù, lỗ tai ong ong một mảnh.

Tống Ngôn Trần đuôi tê dại, chân nhũn ra, cả người nghỉ ngơi khí lực.

Nam sinh đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào cổ Tống Ngôn Trần, thần sắc uể oải tựa vào đầu vai anh, như một con rắn âm lãnh, vươn xà tín tử của mình ra, liếm cổ Tống Ngôn Trần, động tác hung ác, mang theo cuồng nhiệt phá hủy hết thảy.

Tống Ngôn Trần bị dọa choáng lên, cả người đều cứng ngắc tại chỗ.

"Tại sao phải trốn"

Bạn cần đăng nhập để bình luận