Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị

Chương 140




Tại sảnh bệnh viện, Ngô Thanh Nhã mặc áo khoác dày vừa phải, đội mũ len vẫy tay chào Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ chạy tới: “Chị Thanh Nhã, xin lỗi, nhà em hơi xa đây.”

“Không sao đâu.” Ngô Thanh Nhã vung tay cầm giấy tờ, “Em đi lấy số thứ tự rồi chúng ta đi kiểm tra sức khỏe.”

Hứa Chi Hạ: “Dạ được.”

Chỉ là một vài kiểm tra cơ bản.

Lúc đo chiều cao Hứa Chi Hạ đứng thẳng tắp, thậm chí muốn tóc cũng phải dựng lên.

Khi nghe thấy chiều cao 160cm Hứa Chi Hạ nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô bước xuống khỏi thiết bị đo.

Ngô Thanh Nhã:

“Em chỉ nặng hơn 40 kg, sao mà gầy quá vậy!”

Nói rồi Ngô Thanh Nhã cởi áo khoác ra đưa cho Hứa Chi Hạ:

“Giúp chị cầm cái này.”

Ngô Thanh Nhã đứng lên thiết bị đo.

Hứa Chi Hạ nghe thấy chiều cao 170cm, cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Nhưng Ngô Thanh Nhã lại chán nản:

“Sao mà gần 60 kg rồi!”

Hứa Chi Hạ trả lại áo khoác: “Nhìn không ra đâu, trông chị rất gầy mà.”

Ngô Thanh Nhã mặc áo khoác vào: “Thật không?”

Hứa Chi Hạ không khách sáo mà là nói thật.

Khi Ngô Thanh Nhã cởi áo khoác, chỉ còn lại quần jeans bó sát và áo len ôm sát cơ thể.

Cô ấy cao ráo, thân hình quyến rũ, Hứa Chi Hạ chỉ có thể ngưỡng mộ.

Hứa Chi Hạ gật đầu mạnh: “Thật mà.”

“Em biết nói chuyện thật.” Ngô Thanh Nhã nhún vai, tiếp lời, “Nói chuyện hay hơn anh trai em nhiều.”

Hứa Chi Hạ tò mò: “Anh trai em nói gì?”

Ngô Thanh Nhã cười lạnh một tiếng, có vẻ bất lực:

“Chị bảo cậu ta giảm giá cho chị, cậu ta lại bảo ‘gãy xương thì sẽ giảm’”.

Hứa Chi Hạ ngớ người một chút, suy nghĩ rồi hỏi: “Giảm giá cái gì vậy?”

“Sửa xe ấy.” Ngô Thanh Nhã phàn nàn, “Ba chị tự nhận mình là thần xe số một ở Ngọc Hòa, muốn dạy chị lái xe. Kết quả là ngay ngày đầu tiên chị đã đâm hỏng xe rồi, còn bị ông mắng là mắt mọc trên đỉnh đầu! Tiền sửa xe lại còn phải lấy từ tiền mừng tuổi của chị! Có oan ức không chứ!”

Hứa Chi Hạ muốn nói, xe là chị đâm hỏng, vậy cũng không oan lắm đâu.

Nhưng nhìn sắc mặt của Ngô Thanh Nhã, cô lại nuốt lời vào bụng.

Ngô Thanh Nhã khoác vai Hứa Chi Hạ:

“Vậy chúng ta sẽ là bạn đồng hành luyện lái xe nhé!”

Hứa Chi Hạ ngượng ngùng gật đầu: “Dạ.”

Ngô Thanh Nhã: “Yên tâm đi, chị đã hứa với anh trai em sẽ bảo vệ em!”

Hóa ra, Ngô Thanh Nhã và Tiêu Dã quen nhau như vậy.

Ngô Thanh Nhã tính cách vui vẻ nên Hứa Chi Hạ rất thích cô ấy:

“Cảm ơn chị, Thanh Nhã.”

Ngô Thanh Nhã vẫy tay: “Không có gì.”

Làm xong kiểm tra sức khỏe, hai người đến một tiệm chụp ảnh để chụp hình.

Hứa Chi Hạ có mái tóc mái không đúng yêu cầu, sau khi được nhắc nhở, Ngô Thanh Nhã dùng một chiếc kẹp nhỏ kẹp mái tóc lên để lộ trán.

Chụp xong ảnh hai người cùng nhau đến trường lái xe để đăng ký.

Ngày đầu tiên Hứa Chi Hạ đã lái thử xe. Cô vào số 1 và thấy không quá đáng sợ, nhưng huấn luyện viên liên tục nhắc “nhả ga, chậm lại chút”.

Hứa Chi Hạ và Ngô Thanh Nhã kết thành cặp đôi luyện lái xe, vừa luyện thi thực hành, vừa chuẩn bị thi thi lý thuyết.

Ngày thi lý thuyết, Tiêu Dã tự tay lái xe đưa Hứa Chi Hạ đến điểm thi nên tiện thể đón cả Ngô Thanh Nhã.

Thi lý thuyết chỉ cần chọn đáp án, không có gì khó khăn.

Nghe nói thi thực hành rất khó.

Hứa Chi Hạ và Ngô Thanh Nhã đã quyết định trong kỳ nghỉ đông này phải có bằng lái vì thế không dám lơ là, mỗi ngày đều hẹn nhau luyện lái xe.

Có lẽ vì là kỳ nghỉ đông, số lượng người luyện xe nhiều nên cần phải xếp hàng.

Có một cậu con trai thường xuyên chen hàng của Hứa Chi Hạ.

Ngô Thanh Nhã không chịu được, lên tiếng:

“Ê! Cậu suốt ngày chen hàng à?!”

Cậu con trai:

“Liên quan gì đến cô? Tôi có chen hàng của cô đâu!”

Ngô Thanh Nhã chống nạnh:

“Thấy việc bất bình, lên tiếng không được à?!”

Cậu con trai cãi lại:

“Đừng có làm mấy chuyện thừa thãi! Đây người ta còn chẳng nói gì, mắc mớ gì cô phải nói?!”

Ngô Thanh Nhã bắt đầu xắn tay áo:

“Ha! Tính khí của tôi mà đã không thích thì phải giải quyết ngay!”

Hứa Chi Hạ thấy tình hình không ổn, lập tức ôm lấy cánh tay của Ngô Thanh Nhã.

Ngô Thanh Nhã không vừa lòng:

“Cậu ta bắt nạt em! Chị đang giúp em đấy!!”

Hứa Chi Hạ đưa mắt nhìn Ngô Thanh Nhã rồi đứng trước Ngô Thanh Nhã, không hề nao núng:

“Tôi nhường chỗ cho anh là vì tôi tốt bụng, không có nghĩa là anh có thể bắt nạt tôi! Từ hôm nay trở đi tôi sẽ không nhường anh nữa! Nếu anh thật sự có việc gấp thì hãy đến sớm mà xếp hàng!!”

Cậu con trai không còn lý do nào để tiếp tục liền quay đầu rời đi.

Ngô Thanh Nhã cảm thấy sảng khoái, khoác tay lên vai Hứa Chi Hạ:

“Anh trai em nói em là quả hồng mềm mà xem ra cũng không phải thế.”

Hứa Chi Hạ trong lòng cảm thấy buồn cười, Tiêu Dã lại nói mình như vậy.

Nhưng cô vẫn thành thật giải thích với Ngô Thanh Nhã:

“Em biết anh ấy cố tình bắt nạt em, trong khi có rất nhiều người khác nhưng chỉ chen hàng của em chỉ vì em dễ bị bắt nạt. Em luôn nghĩ thua thiệt không sao, thực ra là vì em nhút nhát. Nhưng hôm nay có chị ở đây em mới có đủ dũng khí để cứng rắn lên.”

Ngô Thanh Nhã không thích người có tính cách yếu đuối, với tính khí của cô ấy, không thích là phải nói thẳng!

Nhưng Hứa Chi Hạ lại khiến cô ấy bất ngờ.

Cô cảm thấy Hứa Chi Hạ không phải yếu đuối, mà là ngoan ngoãn, khiến người ta thương yêu và thích thú.

Ngô Thanh Nhã: “Em dễ thương quá đi!”

Hứa Chi Hạ giơ ngón tay cái, đáp lại: “Chị Thanh Nhã, chị siêu ngầu!”

Ngô Thanh Nhã kiêu ngạo, ngẩng cao đầu:

“Đúng thế!”

Cuối tháng, Hứa Chính Khanh đến Ngọc Hòa.

Niềm bất ngờ của ông ấy cũng đến.

Ông ấy đã mua hai căn nhà trong cùng một khu chung cư ở Ngọc Hòa.

Một căn để tự mình ở.

Một căn cho Hứa Chi Hạ và Tiêu Dã.

Ông không ép họ nhận lấy, cũng không yêu cầu họ phải sống trong đó.

Chỉ muốn nói với họ rằng, với tư cách là một người ba, ông đã để lại cho họ một ngôi nhà để họ có thể tự do đi khám phá thế giới, và ông sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho họ.

Tối hôm đó lúc ăn cơm Hứa Chính Khanh lại say rượu.

Ông ôm Hứa Chi Hạ gọi “con gái ngoan”, nói lời xin lỗi.

Sau đó ông nằm trên giường khóc thút thít gọi “Thanh Thanh”.

Hứa Chi Hạ nhìn thấy Hứa Chính Khanh như vậy, lòng đầy thương xót. Cô cầm khăn lau mặt cho ông, lẩm bẩm: “Sau này, em sẽ không để ông ấy uống rượu nữa.”

Tiêu Dã đứng ở góc nhìn của đàn ông, phân tích: “Có thể đó cũng là một cách để ông ấy xả cảm xúc.”

Hứa Chi Hạ cầm khăn ướt ngước nhìn Tiêu Dã, đôi môi đầy đặn hơi phồng lên.

Tiêu Dã lười biếng tựa vào khung cửa, hai tay khoanh lại trước ngực. Khi bị ánh mắt mềm mại của cô nhìn chăm chú, anh buông tay xuống và cười: “Anh đâu có uống rượu!”

Ý là: Cô nhìn anh làm gì?

Hứa Chi Hạ đáp: “Anh hút thuốc!”

Lại nhắc đến chuyện này!

Từ lần Tiêu Dã đi Bắc Đô, Hứa Chi Hạ đã nhắc đến chuyện anh hút thuốc, Tiêu Dã đã cất thuốc đi nhưng Hứa Chi Hạ vẫn cứ để ý chuyện này.

Bây giờ anh ấy không được phép hút thuốc vào buổi sáng nữa.

Tiêu Dã bất lực: “Trước mặt em đâu có hút?”

Hứa Chi Hạ đắp mền cho Hứa Chính Khanh, ôm chiếc chậu đi ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô đặt chậu xuống, quay lại tựa vào Tiêu Dã rồi ôm lấy anh: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”

Tiêu Dã không dễ bị lừa, nghiêm mặt cảnh cáo: “Đừng có giở trò này với anh!”

Hứa Chi Hạ không sợ: “Anh à~”

Tiêu Dã bị lời nói của cô làm cho xao động, nhắm mắt lại rồi tặc lưỡi một tiếng: “Bỏ thuốc không dễ đâu.”

Hứa Chi Hạ ôm chặt lấy eo anh, lắc lắc: “Thử đi mà.”

Tiêu Dã nhíu mày, không nhượng bộ: “Ngoài chuyện này ra, cái gì anh cũng đồng ý với em.”

Hứa Chi Hạ: “Ừ~ chỉ cái này thôi.”

Tiêu Dã khép mí mắt lại, quay mặt đi.

Hứa Chi Hạ đặt cằm lên ngực Tiêu Dã, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào anh.

Tiêu Dã lồng ngực nổi lên vài nhịp mạnh, mở mắt ra nhìn cô với vẻ mặt dữ dội.

Hứa Chi Hạ không hề sợ hãi.

Tiêu Dã bất ngờ véo má cô một cái, nghiến răng: “Anh sẽ từ từ bỏ thuốc.”

Hứa Chi Hạ cười.

“Thật là tổ tông của tôi!” Tiêu Dã nhăn mặt, cúi xuống, một tay ôm lấy Hứa Chi Hạ và bế cô lên, hôn mạnh lên môi cô, “Ai dạy em cái chiêu này thế?!”

Cái ôm này khiến Hứa Chi Hạ giật mình, tim đập nhanh hơn nhưng may mà Tiêu Dã giữ cô rất chặt khiến cô cảm thấy an toàn.

Cô cũng theo đà vòng chân qua hông anh, quàng tay qua cổ anh, lập tức biện hộ: “Em không có—”

Tiêu Dã ngẩng cằm lên hôn một cái thật mạnh cắt lời cô.

Hứa Chi Hạ lại nói: “Em chỉ là—”

Anh lại hôn, cắt ngang một lần nữa.

Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt tối tăm phản chiếu bóng dáng của cô.

Hứa Chi Hạ chớp mắt, ánh mắt hạ xuống môi mỏng của anh, dừng lại.

Môi anh khẽ mở ra.

Hứa Chi Hạ nuốt nước miếng, ngoan ngoãn hôn lên.

Sau Tết, thi thực hành.

Tiêu Dã đưa Hứa Chi Hạ đến trường thi đồng thời đón cả Ngô Thanh Nhã.

Sau khi thi xong, ba người cùng nhau ăn trưa ở một quán ăn gần trường thi.

Quán ăn món Tứ Xuyên.

Hứa Chi Hạ dùng nước trà để tráng chén cho cả ba.

Ngô Thanh Nhã một tay chống cằm, nhìn bóng dáng Tiêu Dã ở phía xa, không khỏi cảm thán: “Anh trai em đẹp trai thật.”

Hứa Chi Hạ ngây người một chút rồi nhìn theo ánh mắt của Ngô Thanh Nhã.

Tiêu Dã đang gọi món.

Chủ quán có chiều cao đến ngang ngực Tiêu Dã, chủ quán cầm thực đơn, tay chỉ vào thực đơn như đang giới thiệu.

Tiêu Dã cúi đầu nhìn thực đơn, khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét hàm rõ ràng.

Hôm nay, anh mặc quần jeans rộng màu cổ điền, áo len màu xám nhạt và một chiếc áo khoác da màu đen

Anh có bờ vai rộng, chiều cao vượt trội, chỉ riêng thân hình đã tạo ra sức hút mãnh liệt.

Ngô Thanh Nhã thở dài: “Lần đầu gặp cậu ấy, chị đã thấy cậu ấy đẹp trai rồi.”

Hứa Chi Hạ thu ánh mắt lại, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Cho đến khi, Ngô Thanh Nhã nhìn thẳng vào mặt Hứa Chi Hạ: “Chi Hạ, anh trai em có bạn gái không?”

Hứa Chi Hạ nhìn chăm chú, gật đầu: “Có.”

Ngô Thanh Nhã lộ vẻ tiếc nuối: “À~”

Hứa Chi Hạ: “Là em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận