Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 147: Tòa nhà không có lối ra
Trước kia, tôi từng hỏi qua Anh Tử, mới biết vì đủ mọi sự hạn chế ràng buộc mà con bé chỉ có thể nói một lời duy nhất trong giấc mơ.
Chỉ là vừa rồi, cô bé có bề ngoài rất giống Anh Tử này đã lên tiếng tổng cộng hai câu.
Nếu không nhờ tố chất thần kinh vững vàng, ngộ nhỡ sơ ý một chút, tôi sẽ rơi xuống vực sâu ác mộng không có điểm dừng ngay. Vì thế, tôi buộc phải cẩn thận.
“Cùng đi thôi.” Tôi cư xử rất tự nhiên, thậm chí còn làm ra vẻ thân thiết và mừng rỡ. Trên thực tế, kỹ năng diễn xuất này thuộc về phạm trù quản lý nét mặt, cũng là kiến thức cơ bản mà những người cảnh sát mặc thường phục phải nắm giữ.
Cô bé có dáng dấp giống hệt Anh Tử không biết tôi đã cảnh giác. Con bé vẫn giữ nụ cười ngọt ngào ấy, đi theo sau tôi, cách tôi khoảng 02 mét.
Hoàng Tuyết bỗng khều ngón tay tôi, rồi nghiêng đầu qua, nói nhỏ: “Cẩn thật chút nhé.”
Tôi không trả lời, cũng không quay đầu lại, mà chạy nhanh xuống lầu dưới.
Cả hành lang này chẳng có bóng dáng của bất cứ người học sinh nào. Nhưng chạy được 10 phút, tôi và Hoàng Tuyết phải đứng lại một cách tuyệt vọng.
“Đây chính là hành lang gấp khúc vô tận!”
Tôi đã từng đến trường trung học Tân Hỗ, tự nhiên biết rõ tòa nhà thí nghiệm này chỉ có 06 tầng. Thế nhưng mà, dường như tòa nhà hiện tại đang thông xuống địa ngục, một tầng lại một tầng, vĩnh viễn không có điểm cuối.
“Tại sao lại như thế?” Hoàng Tuyết nắm chặt góc áo của tôi, nói năng hơi lộn xộn, ánh mắt vô cùng mờ mịt: “Tiêu rồi! Chắc chúng ta không trốn thoát được rồi anh ơi. Đây cơ bản là một tử cục!”
Tôi đứng trước đầu cầu thang, vẫn cố gắng suy nghĩ tìm cách phá giải tình huống này. Tôi đã sở hữu cái tâm tính dai dẳng thế này khi đã trải qua bốn lần livestream.
“Vẫn còn hy vọng mà, đừng hốt hoảng.” Tôi nhìn thoáng về phía cô bé sau lưng: “Anh Tử, cháu hiểu khá nhiều về giấc mơ, vậy cháu có đề nghị gì không?”
Con bé thu lại nét cười trên mặt, nói: “Không ra được đâu. Một khi ác mộng giáng xuống, nó sẽ bao trùm tất cả.”
Giọng nói của con bé rất giống Anh Tử, nhưng lại vô cùng khác biệt về ngữ điệu và thói quen dùng từ. Có cảm giác như là, cách nói chuyện thế này không phải của một cô bé còn nhỏ tuổi, mà là đến từ một người trưởng thành.
“Không ra được ư?” Tôi chau mày, nhìn về bảng số tầng lầu gần đó. Trên tường ghi tầng 01, nhưng nếu đi đến tầng kế tiếp, con số trên tường lại là tầng 06.
“Tuần hoàn vô hạn, không có đường ra.” Tôi thử đạp mở cửa phòng thí nghiệm ở bên cạnh, bước vào trong, đẩy cửa sổ ra, nhưng bên ngoài chỉ là bóng tối đen kịt, thậm chí chẳng thấy nổi mặt đất bên dưới.
Cô bé nghiêng đầu, nhìn hành vi vô ích của tôi: “Đây là ác mộng, chẳng có bất cứ một tia hy vọng nào tồn tại đâu. Chẳng ai có thể chạy trốn khỏi ác mộng.”
Ba người bọn tôi đang đứng trong phòng, bỗng nghe có tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Âm thanh ấy có vẻ vội vội vàng vàng, dường như đang tránh né một thứ gì đó.
“Hình như chạy về hướng chúng ta? Tìm chỗ nấp nhanh lên.” Sát bên trong căn phòng thí nghiệm này, có một loạt các tủ đựng đồ dùng linh ta linh tinh. Tôi kéo cửa tủ ra, vô thức ôm lấy Anh Tử, trốn vào trong.
Đây là phản xạ tự nhiên của cơ thể trong những tình huống khẩn cấp, tôi cũng khó giải thích rõ ràng. Lúc này, con bé giãy giụa vài cái, rồi không phản kháng nữa, tựa đầu vào vai tôi.
“Nè nè, còn em nữa!” Hoàng Tuyết gấp gáp đến nỗi giẫm mạnh chân liên tục. Vốn dĩ không gian trong tủ này không lớn, hai người là tôi và con bé đã chiếm hầu hết khoảng trống trong đây.
“Đừng ngớ người ở đó! Chạy vào nhanh lên!”
“Nhưng mà...”
Tôi bèn giật mạnh Hoàng Tuyết, kéo vào ngăn tỷ. Thân thể con bé dán sát vào người tôi. Trong khi đó, tôi cố gắng bẻ cong thân thể mình ra sau, cố giữ cho Hoàng Tuyết một ít khoảng trống hơn nữa.
“Tay anh đang đặt ở đâu vậy?”
“Giờ mà so đo chuyện này sao? Em im lặng đi.” Tôi kéo cửa tủ lại. Ba người cố gắng nhồi nhét bên trong ngăn tủ chật hẹp. Dường như cánh tay cuộn tròn của tôi có chạm vào thứ gì đó mềm mềm.
... Đùng...
Người bên ngoài gõ mạnh vào cửa phòng, đây là căn phòng thí nghiệm duy nhất mà nó có thể vào được do ổ khóa chốt cửa bị hỏng.
Gã chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn, cả người đầy vết máu bầm, nắm một lá thư tình trong tay.
“Quách Quân Kiệt?” Qua khe thông gió của tủ chứa tạp vật, tôi trông thấy bộ dạng của người bên ngoài: “Tại sao nó bị rượt thế nhỉ? Theo lý thuyết, nó phải chung đám với bọn quỷ hồn học sinh kia cơ mà.”
Tên Quách Quân Kiệt gầy còm kia không đủ thời gian đóng cửa bèn chạy nhanh đến khu tủ chứa đồ tạp vật. Nó mở nửa ngày, cũng chưa mở đến cái tủ mà chúng tôi đang nấp. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nó quyết định chui xuống nấp dưới gầm bàn.
“Giấu đầu lòi đuôi, trốn ở đó là bị phát hiện ngay.”
Sự suy nghĩ của tôi về đứa nam sinh này đã bị thay đổi từ lúc nào mà tôi còn chẳng hay. Ban đầu, tôi nghĩ nó là một kẻ tội ác tày trời, nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi có một chút cảm thông.
Chuyện bi thảm như thế đã xảy ra tại trung học Tân Hỗ, thật ra, hung thủ chủ yếu chính là kẻ đã vạch ra kế hoạch này – Song Diện Phật.
Quách Quân Kiệt vừa trốn xong, cửa phòng thí nghiệm đã bị đẩy mở ra. Người đi vào chính là Tiết Phi và Tú Mộc.
Tiết Phi với thể hình cao to đi trước, Tú Mộc sợ hãi, rụt rè theo sau.
“Mày thấy rõ à? Thằng dơ bẩn đó chạy vào đây à?” Tiết Phi nắm cổ áo Tú Mộc, kéo nó đến bên cạnh.
“Em thấy rõ mà, nó chạy loạn để trốn, còn cầm lá thư tình trong tay nữa.”
Tú Mộc rất sợ Tiết Phi. Mặc dù nhà nó cũng giàu, nhưng vẫn còn kém xa mấy gia đình quyền quý khác trong ngôi trường này. Nếu nó không chung tay bắt nạt Quách Quân Kiệt, nó sẽ trở thành tầng lớp ở hạng chót như thằng nhóc kia. Vì để chính mình không bị bắt nạt, nó chỉ có thể cố gắng ra sức bắt nạt Quách Quân Kiệt nhiều hơn nữa mà thôi.
Đa phần trong các trường học tư nhân, đều có một loại cấp bậc, chế độ không được định hình bằng văn bản, nhưng có tồn tại. Những kẻ có gia cảnh xuất chúng, đứng trên đỉnh Kim Tự tháp như nhóm người Tiết Phi sẽ có một đám nịnh bợ tụ tập xung quanh, chẳng khác gì bọn chó theo đuôi, nghiễm nhiên hình thành một xã hội thu nhỏ.
Nếu nơi ấy có tầng lớp thượng đẳng như thế, vậy chắc chắn phải có tầng lớp hạ đẳng dưới đáy làm cơ sở. Trong một ngôi trường tư nhân luôn tôn vinh tiền tài và địa vị xã hội như thế, dù không có Quách Quân Kiệt, cũng sẽ có một tên Lý Quân Kiệt, Trương Quân Kiệt bị bắt nạt, bị khi dễ, bị cô lập giữa đám đông.
Tú Mộc thề sống thề chết, Tiết Phi bèn chửi một tiếng, rồi lục soát khắp phòng. Hai ngược lung tung mọi nơi, còn Quách Quân Kiệt run bần bật dưới gầm bàn. Nếu bị tìm ra, chắc chắn nó sẽ ăn một trận đòn no nê và gánh lấy nhục nhã.
Tiết Phi đi tới dãy tủ chứa đồ cuối cùng nằm cuối phòng thí nghiệm. Tôi im lặng cầm một lá bùa trong tay, cả người nín thở.
“Tìm ra mày rồi! Quách Quân Kiệt! Mày dám chạy à?” Tú Mộc chỉ về phía Quách Quân Kiệt đang quỳ rạp dưới đất, trốn dưới gầm bàn, tỏ vẻ đắc ý ra mặt: “Tiết Phi, em đâu có nói xạo anh làm gì!”
“Đúng thật là nó dám chạy nhỉ?” Tiết Phi cười một cách dữ tợn, rồi tung chân đá văng cái bàn ấy ra: “Mày đã thích lòn cúi như thế, vậy tao cho mày quỳ, bò cho thỏa thích!”
Gã đá vào mặt Quách Quân Kiệt, dùng đế giày dính đầy cát chà vào mặt nó: “Chạy đi! Mày chạy tiếp cho tao xem?”
Hai thằng này lôi Quách Quân Kiệt ra giữa phòng học, đánh nó, sỉ nhục nó, cuối cùng còn lấy một lọ hóa chất từ ngăn tủ ra, tưới lên đầu nó.
Mùi hóa chất gay mũi lan tỏa bên trong căn phòng, trong khi hai kẻ học sinh ma quỷ đứng cười cợt như điên như khùng.
Trong tủ chứa tạp vật, tôi trông thấy tất cả. Chẳng rõ vì sao, tôi cảm giác rất tức giận trong lòng. Tôi chờ mong Quách Quân Kiệt phản kháng, vung tay đấm nát hai gương mặt kiêu ngạo, đáng ghét kia.
Nhưng sự chờ mong của tôi đã thất bại, vì mai cho đến khi Tiết Phi và Tú Mộc đã quá mệt mỏi vì hành hạ nó, nó vẫn không dám đánh trả.
“ĐM, thứ bẩn thỉu này có da dày quá.” Tiết Phi xoa nhẹ cánh tay, rồi giật lá thư tình của Quách Quân Kiệt, xé thành từng mảnh nhỏ trước mặt nó: “Vừa rồi có nhiều bạn học ở xung quanh, nên tao không tiện nói rõ. Hiện tại, tao nói cho mày nghe một lần nữa nhé.
Mày chỉ là một con chó bên cạnh Trầm Mộng mà thôi. Bọn tao đều có thể tùy tiện sai bảo mày. Mày đừng có ảo tưởng oai phong, cũng không cần tự mình đa tình.”
Vừa nhắc đến Trầm Mộng, vẻ mặt của Quách Quân Kiệt bỗng thay đổi nhẹ. Lần nào cũng như lần nấy, kẻ bắt nạt nó đều chính là Tiết Phi, do đó, nó vẫn còn một chút ảo tưởng về Trầm Mộng.
Khó mà nói nó ngu dại, vì người con gái kia chính là động lực duy nhất để nó tồn tại ở nơi này.
“Mày nghe hiểu không?”
Đối mặt với câu hỏi của Tiết Phi, Quách Quân Kiệt không hề trả lời. Thái độ im lặng của nó thế này khiến Tiết Phi bực bội. Gã cảm giác như mình đấm một đấm thật mạnh vào cục bông mềm vậy.
“Xem ra mày vẫn chưa hết hy vọng nha!” Tiết Phi đập nát miệng bình chất hóa học, rồi bảo Tú Mộc cạy miệng Quách Quân Kiệt ra. Gã định đổ dung dịch hóa học trộn lẫn với thủy tinh vỡ vào miệng Quách Quân Kiệt.
Nhìn thấy cảnh này, tôi im lặng liếc sang cô bé bên cạnh.
Con bé giống Anh Tử như đúc này đang bị hấp dẫn bởi hình ảnh bên ngoài. Sắc mặt nó xám xịt, một ánh lửa giận ngút ngàn đang bùng cháy dần trong ánh mắt của nó.
Tại sao con bé lại chú ý đến tình cảnh của Quách Quân Kiệt đến thế?
Rốt cuộc con bé là ai?
Tôi đã có đáp án trong lòng, nhưng lại không tiện mở miệng xác nhận, chỉ đành đưa tay vỗ nhẹ vai con vé. Sau đó, trước ánh mắt khiếp sợ của Hoàng Tuyết và cô nhóc này, tôi mở cửa tủ ra: “Mặc dù đây chỉ là một giấc mơ, nhưng anh nghĩ anh nên làm chuyện mà anh cần làm.
“Anh điên à?”
Hoàng Tuyết kéo áo tôi là, nhưng tôi không thèm để ý cô ta, kẹp một tờ bùa Họa Địa Vi Lao trong tay, bước ra khỏi dãy tủ chứa tạp vật.
Ngay khi nhìn thấy tôi, ngay cả Tiết Phi và Tú Mộc cũng giật mình: “Thì ra bạn mới cũng trốn ở đây, có muốn gia nhập cùng bọn tao hay không?”
Trước lời mời của hai tên này, tôi lắc đầu, nâng ngón tay lên, chỉ về hướng Tiết Phi: “Vạn pháp Càn khôn, chấp chưởng tại tâm, xem đây là giới hạn, vẽ đất thành ngục tù, khốn!”
Danh sách chương
- Chương 48: Livestream lần thứ ba
- Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
- Chương 50: Những hành khách quái dị
- Chương 51: Xuống xe với tao
- Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
- Chương 53: Trên xe có quỷ
- Chương 54: Trương Dung
- Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
- Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
- Chương 57: Không chết không thôi
- Chương 58: Bùa dẫn đường
- Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
- Chương 60: Có kẻ điên rồi
- Chương 61: Xe tang lên đường
- Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
- Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
- Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
- Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
- Chương 66: Quay lại xe tang
- Chương 67: Bố cục phong thủy
- Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
- Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
- Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
- Chương 71: Phá hai tầng liên tục
- Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
- Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
- Chương 74: Đôi tay trong sương mù
- Chương 75: Quỷ giấu người
- Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
- Chương 77: Bạch Khởi
- Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
- Chương 79: Bên người có quỷ
- Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
- Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
- Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
- Chương 83: Nhảy lầu
- Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
- Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
- Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
- Chương 87: Khởi đầu khó đoán
- Chương 88: Trò chơi giết người
- Chương 89: Những phòng giam liền kề
- Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
- Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
- Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
- Chương 93: Tám căn phòng
- Chương 94: Trò chơi bắt đầu
- Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
- Chương 96: The game is going on...
- Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
- Chương 98: Bệnh viện ác mộng
- Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
- Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
- Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
- Chương 102: Hàng đầu sư
- Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
- Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
- Chương 105: Tru tà
- Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
- Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
- Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
- Chương 109: Đổi điểm thành công
- Chương 110: Bí mật của Giang Thần
- Chương 111: Chắc em mù rồi...
- Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
- Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
- Chương 114: Quyết đoán
- Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
- Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
- Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
- Chương 118: Người giết vợ
- Chương 119: Bài vè
- Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
- Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
- Chương 122: Đừng dồn ép tao
- Chương 123: Ma xui quỷ khiến
- Chương 124: Dự tiệc
- Chương 125: Đánh bậy đánh bạ
- Chương 126: Quỷ - Đạo tranh phong
- Chương 127: Lầu sáu có quỷ
- Chương 128: Mệnh Quỷ xuất thế
- Chương 129: Lôi Đình nghe lệnh!
- Chương 130: Lôi phù phá tà
- Chương 131: Nhiệm vụ livestream lần thứ năm
- Chương 132: Mộng sinh ra từ tâm
- Chương 133: Căn phòng chưa khóa kín
- Chương 134: Căn phòng kinh khủng vô hạn
- Chương 135: Đoán xem trong phòng có mấy người?
- Chương 136: Mày chỉ còn 10 phút!
- Chương 137: Tình huống đáng sợ nhất
- Chương 138: Ác mộng không thể tỉnh lại
- Chương 139: Chuyên gia thôi miên
- Chương 140: Giấc mơ nhạt nhẽo
- Chương 141: Em phải tin anh
- Chương 142: Bí mật không thể nói ra
- Chương 143: Ác mộng tái hiện
- Chương 144: Không lối thoát
- Chương 145: Trò chơi của cô giáo
- Chương 146: Anh Tử à?
- Chương 147: Tòa nhà không có lối ra
- Chương 148: Buộc phải hợp tác
- Chương 149: Tâm trận
- Chương 150: Tam Anh Tụ Linh
- Chương 151: Cửu Vĩ
- Chương 152: Người mà tao hận nhất
- Chương 153: Một chết, một chạy trốn
- Chương 154: Bóng tối chói mắt
- Chương 155: Bí mật 20 năm về trước
- Chương 156: Khen thưởng đặc biệt
- Chương 157: Tôi biết bức tranh giấu ở đâu
- Chương 158: Một trăm vạn
- Chương 159: Hung thủ lừa gạt cả thành phố
- Chương 160: Quỷ Hữu
- Chương 161: Muốn học trận pháp
- Chương 162: Chôn sống (thượng)
- Chương 163: Chôn sống (trung)
- Chương 164: Chôn sống (hạ)
- Chương 165: Kéo quan tài giữa khuya
- Chương 166: Nuốt người
- Chương 167: Luyện thành Đan dược
- Chương 168: Báo mộng
- Chương 169: Oan có đầu, nợ có chủ
- Chương 170: Sống chết một đường
- Chương 171: Quỷ thuật
- Chương 172: Hoa máu
- Chương 173: Mồm mép trơn tru
- Chương 174: Người không tồn tại
- Chương 175: Nhiệm vụ livestream lần thứ 6
- Chương 176: Câu hỏi phỏng vấn từng trả lời sai
- Chương 177: Hai dấu chân
- Chương 178: Đại thể
- Chương 179: Máu của người chết
- Chương 180: Ngăn kéo
- Chương 181: Đầu lưỡi đỏ hồng
- Chương 182: Hung thủ không phải con mèo
- Chương 183: Hương vị của formalin
- Chương 184: Xác chết biết đi
- Chương 185: Sợi tơ
- Chương 186: Mở khóa
- Chương 187: Nhai nuốt
- Chương 188: Khiên Ti Cổ
- Chương 189: Trên bàn giải phẫu
- Chương 190: Đầu người yêu (Thượng)
- Chương 191: Đầu người yêu (Trung)
- Chương 192: Đầu người yêu (Hạ)
- Chương 193: 35 ngọn nến
- Chương 194: Cô ấy đã chết cách đây 5 năm
- Chương 195: Lễ vật của Thiên Y
- Chương 196: Không Phật nào dám độ
- Chương 197: Mộ phần khổng lồ
- Chương 198: Lên xe nhanh nào!
- Chương 199: Đừng selfie lúc nửa đêm
- Chương 200: Đường không ánh đèn, cũng không có người sống
- Chương 201: Bà cụ
- Chương 202: Lời nhắc nhở về Âm Gian Tú Tràng
- Chương 203: Em thấy có bóng ai đó trong phòng
- Chương 204: Diệp Vĩ Long
- Chương 205: Tin tức về Tiểu Phượng
- Chương 206: Căn phòng bí mật
- Chương 207: Thời điểm của Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn
- Chương 208: Chín ổ khóa trong số mệnh
- Chương 209: Mua dây trói mình
- Chương 210: Nó ở đâu?
- Chương 211: Trấn áp tiểu quỷ
- Chương 212: Bắt giữ Quỷ em bé
- Chương 213: Gã có một khuôn mặt rất bình thường
- Chương 214: Nhiệm vụ livestream lần thứ bảy
- Chương 215: Khu vui chơi giải trí kia...
- Chương 216: Hợp Tâm ngọc
- Chương 217: Bên trong đường hầm
- Chương 218: Đừng tin vào ánh mắt của chính mình
- Chương 219: Thằng hề thút thít
- Chương 220: Ngôi nhà của quỷ
- Chương 221: Búp bê vải
- Chương 222: Năm đứa trẻ à?
- Chương 223: Người thứ sáu ư?
- Chương 224: Vị khách đặc biệt nhất
- Chương 225: Lý Mạn Mạn
- Chương 226: Em ấy đang làm gì?
- Chương 227: Cô ta đang nói dối
- Chương 228: Socrates - Biện Luận Giả
- Chương 229: Mê cung ăn thịt người
- Chương 230: Hung thủ thật sự
- Chương 231: Trong gương
- Chương 232: Đoán xem tôi là ai?
- Chương 233: Quỷ gương
- Chương 234: Mệnh Quỷ đáng sợ
- Chương 235: Vẽ hồn
- Chương 236: Thì ra là mày!
- Chương 237: Mệnh Quỷ dẫn đường
- Chương 238: Đã đến 12:00 khuya
- Chương 239: Thiên đường của quỷ
- Chương 240: Cửu Sát hóa Âm
- Chương 241: Bên dưới Ngôi nhà của quỷ
- Chương 242: Lò nung
- Chương 243: Thiết Ngưng Hương
- Chương 244: Nhìn thấu
- Chương 245: Máu giữa tim
- Chương 246: Thần sát Tướng Tinh
- Chương 247: Giao dịch lần thứ hai
- Chương 248: Kẻ đó chỉ là một người bình thường
- Chương 249: Đại thừa Mệnh quỷ
- Chương 250: Bình minh
- Chương 251: Kinh biến
- Chương 252: Thiếu nợ
- Chương 253: Thanh Thổ quan
- Chương 254: Người Cản Thi
- Chương 255: Lông trắng
- Chương 256: Hồ Ly màu đỏ
- Chương 257: Kỳ tài
- Chương 258: Liên hợp
- Chương 259: Tiên đoán
- Chương 260: Giang Long
- Chương 261: Mưa nặng hạt
- Chương 262: Cát Lộc đao
- Chương 263: Uy hiếp
- Chương 264: Không nể nang ai
- Chương 265: Tam âm
- Chương 266: Cuộc trò chuyện điện thoại cuối cùng
- Chương 267: Cảnh giới Thổ Nạp
- Chương 268: Cháu tên Cao Kiện
- Chương 269: Nhiệm vụ livestream lần thứ tám
- Chương 270: Lệnh truy nã toàn thành phố
- Chương 271: Tiến vào thành phố
- Chương 272: Cướp xe
- Chương 273: Trốn thoát
- Chương 274: Tội phạm bị truy nã
- Chương 275: Chạm trán
- Chương 276: Buổi livestream cuối cùng
- Chương 277: Nhà họ Giang
- Chương 278: Thằng điên này!
- Chương 279: Ve sầu thoát xác
- Chương 280: Chúng ta lại gặp nhau
- Chương 281: Con tin
- Chương 282: Triệu Bân
- Chương 283: Đến chậm một bước
- Chương 284: Khu hào thiêu rác
- Chương 285: Tế điện
- Chương 286: Diệp Băng
- Chương 287: Trăm xác bái Hồ (thượng)
- Chương 288: Trăm xác bái Hồ (hạ)
- Chương 289: Xác chết vùng dậy
- Chương 290: Đập nước Cản Giang
- Chương 291: Đến rồi!
- Chương 292: Lẻn vào bên trong
- Chương 293: Đao chém Khâu Nhậm!
- Chương 294: Lộc Hưng!
- Chương 295: Lễ vật cuối cùng
- Chương 296: Một con người, một thành phố
- Chương 297: Càn khôn đảo ngược, bát phương thăng long
- Chương 298: Đó là rồng
- Chương 299: Hồng Loan dưới ánh ban mai (thượng)
- Chương 300: Hồng Loan dưới ánh ban mai (hạ)
- Chương 301: Kết thúc
- Chương 302: Anh có tội
- Chương 303: Luật sư bào chữa
- Chương 304: Sự trợ giúp bất ngờ
- Chương 305: Đỗ Dự
- Chương 306: Mở phiên tòa
- Chương 307: Luật sư biện hộ vẫn chưa trình diện
- Chương 308: Biện hộ vô tội
- Chương 309: Đối chọi gay gắt
- Chương 310: Tôi đã đợi ngày này suốt 5 năm rồi (thượng)
- Chương 311: Tôi đã đợi ngày này suốt 5 năm rồi (trung)
- Chương 312: Tôi đã đợi ngày này suốt 5 năm rồi (hạ)
- Chương 313: Lòng người hướng về
- Chương 314: Tuyên cáo vô tội
- Chương 315: Thân phận và hoài nghi
- Chương 316: Vân Xuyên
- Chương 317: Hôn mê sâu
- Chương 318: Cuộc gọi lúc 8 giờ
- Chương 319: Căn phòng số 443
- Chương 320: Nghi vấn
- Chương 321: Nhiệm vụ livestream lần thứ 9
- Chương 322: Váy màu trắng đỏ
- Chương 323: Cuộc gọi "xin giúp đỡ"
- Chương 324: Nghề nghiệp của cô ấy
- Chương 325: Đồng hành
- Chương 326: Bắc Đẩu đại thần chú
- Chương 327: Đứa trẻ biến mất
- Chương 328: Manh mối giết người
- Chương 329: Màu của dâu tây
- Chương 330: Linh hồn bọn trẻ đã đến
- Chương 331: Chúng nó tới rồi...
- Chương 332: Các lời bình luận trên mạng
- Chương 333: Năm đẳng cấp của Quỷ
- Chương 334: Quỷ hồn em bé quấn thân
- Chương 335: Khoa Kế hoạch hóa Gia đình
- Chương 336: Lai lịch của linh hồn trẻ sơ sinh
- Chương 337: Mười hơi thở
- Chương 338: Quỷ Nuôi Linh Hồn Trẻ Sơ Sinh
- Chương 339: Ba con mắt, bốn cánh tay
- Chương 340: Quỷ Mẫu
- Chương 341: Mẹ con
- Chương 342: Phúc - Họa cùng nhau
- Chương 343: Vài lời tâm sự của tác giả
- Chương 344: Âm Dương quỷ thuật
- Chương 345: Sinh mạng mới của Mệnh quỷ
- Chương 346: Bát Bộ băng quyền
- Chương 347: Tập võ trong mộng
- Chương 348: Một quyền
- Chương 349: Hạ Tình Chi tuyệt vọng
- Chương 350: Nét chữ hoàn toàn giống nhau
- Chương 351: Trừ khi ông ta chết
- Chương 352: Bán công thức chế thuốc
- Chương 353: Có đạo sĩ tìm đến nhà
- Chương 354: Âm Sư từ Mao Sơn
- Chương 355: Bại lộ!
- Chương 356: Khinh người quá đáng
- Chương 357: Người không phạm ta, ta không phạm người
- Chương 358: Hồ Tiên giết người
- Chương 359: Nhiệm vụ livestream lần thứ 10
- Chương 360: Những viên kẹo
- Chương 361: Trò chơi tử vong chân thực
- Chương 362: Vừa mới chào sân, chàng thám tử đã chết
- Chương 363: Ma quỷ xưng tội
- Chương 364: Số phiếu vote bằng 0
- Chương 365: Cái giá của việc nói dối
- Chương 366: Trang phục mới của ma quỷ (thượng)
- Chương 367: Trang phục mới của ma quỷ (hạ)
- Chương 368: Người theo đuổi mùi thối
- Chương 369: Thanh niên cặn bã cùng cực
- Chương 370: Lần chỉ điểm đầu tiên
- Chương 371: Người chết cách đây 18 năm
- Chương 372: Bác sĩ tử thần
- Chương 373: Anh không nhớ ra tôi à?
- Chương 374: Câu chuyện của gã số 8
- Chương 375: Phần ký ức bị mất
- Chương 376: Đỗ Dự
- Chương 377: Ám thị tâm lý
- Chương 378: Tôi đã hối hận
- Chương 379: Xử tử
- Chương 380: Người vớt xác
- Chương 381: Biện pháp giải quyết duy nhất
- Chương 382: Bảy người sống sót
- Chương 383: Tiếng chuông báo động cuối cùng
- Chương 384: Bên ngoài cửa
- Chương 385: Một con đường cụt
- Chương 386: Anh là kẻ dư ra đấy à?
- Chương 387: Tôi chính là Sát Thủ
- Chương 388: Âm quan Trấn thủy (thượng)
- Chương 389: Âm quan Trấn thủy (hạ)
- Chương 390: Ngày 06/9
- Chương 391: Khen thưởng
- Chương 392: Diễm quỷ
- Chương 393: Bàn luận về quỷ
- Chương 394: Đạo hữu, xin dừng bước!
- Chương 395: Vương Ngữ vẽ tranh
- Chương 396: Bắt nạt
- Chương 397: Đánh ngược lại
- Chương 398: Con phố dài
- Chương 399: Lý Tĩnh Ngọc
- Chương 400: Người phóng viên
- Chương 401: Chụp ảnh lén
- Chương 402: Đoạn ghi âm chết chóc
- Chương 403: Nửa đêm thám thính khu Song Phật
- Chương 404: Di chúc
- Chương 405: Hai bức thư
- Chương 406: Chỉ tiên sinh
- Chương 407: Tru tâm Vấn đạo
- Chương 408: Nên cứu hay không?
- Chương 409: Hèn hạ
- Chương 410: Chuẩn bị trước cuộc chiến
- Chương 411: Nét bút của Diêm vương
- Chương 412: Trường Cao Trung Tân Hỗ
Bạn cần đăng nhập để bình luận