Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 86: Chương 86

Sau khi tạp chí ngoại văn được xuất bản, Đông Văn Li mang hai ấn phẩm chính thức quay lại Pháp để cảm ơn giáo sư Smith vì đã hỗ trợ cô rất nhiều.

Không biết có phải là vì sống ở Paris hay không, nhưng ngoài văn học, giáo sư Smith còn thích thảo luận về thời trang và trào lưu, bà ấy nói mình quen biết chủ biên của một tạp chí thời trang địa phương, muốn giới thiệu với Đông Văn Li.

“Mặc dù làm về hai lĩnh vực khác nhau, nhưng đều là ngành tạp chí, tôi nghĩ nhất định là cô Đông sẽ thích kết bạn với người này.” Giáo sư Smith rất nhiệt tình, “Tình cờ chủ biên này mời tôi chiều nay đi xem một buổi biểu diễn, cô Đông có muốn đi cùng không?”

“Dạ được.”

Trước đây tiên sinh cũng nói sẽ đưa cô đi xem biểu diễn thời trang, cô cũng đi một lần, nhưng trải nghiệm đó không mấy vui vẻ. Không phải là vì buổi biểu diễn không hay, mà là vì người đi cùng cô đến buổi biểu diễn quá nghiêm khắc.

Nói dễ nghe một chút là đưa cô đi xem biểu diễn, nói khó nghe một chút thì là ông chủ ngụy trang thành khách mời để kiểm tra đột xuất. Cô vui vẻ, muốn chia sẻ với người bên cạnh, nhưng lại thấy tiên sinh rất nghiêm túc, xem xong còn gọi giám đốc sáng tạo và giám đốc thiết kế đến để mắng một trận, mắng xong, anh còn hỏi: “A Li có ý kiến gì không?”

Cô lắc đầu, cô cảm thấy rất cao cấp, rất xinh đẹp, thẩm mỹ của cô có hạn, cô không hiểu nhiều, chứ đừng nói là đưa ra ý kiến, nhưng trong lòng cô nghĩ thầm, ông xã nhà mình rất hiểu biết về thời trang, vậy lúc trước cô ăn mặc quê mùa như thế, làm sao anh có thể thích cô được?

Cô bị hỏi ngay tại buổi biểu diễn.

“Em không có ý kiến, em không nhìn ra được, tiên sinh.” Cô muốn bỏ cuộc.

Anh nhướng mày: “Xem vài buổi biểu diễn là sẽ nhìn ra thôi.”

Cô bay tới bay lui giữa Paris và Hồng Kông, không rảnh rỗi chút nào, cho nên không có nhiều thời gian xem biểu diễn như anh nói. Giáo sư Smith mời, đương nhiên cô rất vui vẻ, không cần đi với tiên sinh, không cần phải quay đầu nhìn sắc mặt nghiêm trọng và hoài nghi thẩm mỹ của bản thân mỗi lần nói “Trời ơi, cái này đẹp quá”.

Đông Văn Li vui vẻ nhận lời, đến xem buổi biểu diễn cùng giáo sư Smith.

Chủ biên của tạp chí thời trang là một người phụ nữ Pháp tóc vàng, bà ấy dẫn theo một cô gái châu Á, làn da của cô ấy rất trắng, cô ấy mặc một bộ jumpsuit màu đen, để lộ chiếc cổ và bờ vai thanh mảnh, tóc búi gọn gàng, không đeo trang sức phô trương, chỉ có một chiếc nhẫn ngọc lục bảo kiểu cổ điển trên ngón tay, khiêm tốn nhưng rất cao quý.

Một thời gian trước, cô từng nhìn thấy chiếc nhẫn này trong một buổi đấu giá, là tác phẩm mà nhà thiết kế của thế kỷ trước để lại. Mặc dù với người ngoài, nó trông vô cùng bình thường, thật ra không phải vậy, món đồ này vô giá. Tạp chí của họ còn in một trang riêng để nói về người mua chiếc nhẫn này, bàn luận thật lâu, họ cũng không thể đưa ra kết luận chính xác, không ngờ hôm nay cô lại gặp ở đây.

Đương nhiên chủ biên tạp chí cũng rất xem trọng cô bé này. Cô đoán hẳn là cô ấy quen biết rộng, kết bạn với cô ấy cũng có lợi cho chuyện làm ăn sau này. Nhưng suốt buổi trò chuyện, cô gái châu Á kia chỉ lịch sự mỉm cười, nói đến những chủ đề mà tất cả mọi người đều có thể bàn luận, không cách nào nhìn thấu được cô ấy.

Có lẽ chủ biên thời trang cũng biết, cô gái này trông thuần khiết, thân thiện, nhưng thật ra lại rất chừng mực, không khoe khoang, cũng không khoác lác, sẵn sàng làm cầu nối cho người khác, nhìn thấy chiếc nhẫn mà cô ấy đeo trên ngón áp út, chắc hẳn là không chỉ có gia đình cô ấy khá giả, mà người đàn ông của cô ấy cũng không tầm thường, Đông Văn Li đành phải gạt bỏ ý định dò hỏi.

“Chủ đề của buổi biểu diễn hôm nay là váy cưới sao?” Giáo sư Smith hỏi chủ biên.

“Phải, không chỉ có thương hiệu nội địa, mà các thương hiệu váy cưới quốc tế đều có mặt tại đây. Castille tiên sinh đích thân chọn những mẫu váy cưới này, đừng nói là thương hiệu váy cưới, ngay cả truyền thông đưa tin về thời trang cũng muốn chờ xem mẫu váy nào có thể lọt vào mắt thẩm mỹ của cậu ấy, họ muốn lấy một ít tư liệu cho trang bìa của số tiếp theo.”

Đông Văn Li mơ màng nghe thấy tên anh:…

“Phô trương vậy sao, vị tiên sinh này sắp kết hôn à?”

“Giáo sư Smith, bà đến từ giới học thuật, hiểu về kinh doanh rất trễ, bà có biết gia tộc Castille không?”

“Tôi biết, là tòa lâu đài kia có đúng không, hai năm trước, ngày nào chuyện tranh đấu trong gia tộc đó cũng lên trang nhất.”

“Người thừa kế muốn tổ chức hôn lễ ở lâu đài đó, vài người tôi quen đã nhận được thiệp mời, đến lúc đó người nổi tiếng quyền quý tụ hội, cổng lâu đài rộng mở, nghe nói là đám cưới thế kỷ, ai mà không muốn thương hiệu váy cưới của mình trúng thầu, được đại diện cho gu thẩm mỹ của nhà giàu cao cấp.”

“Chủ biên, bà nhận được thiệp mời chưa?”

“Làm sao mà tôi nhận được, tôi chỉ là người làm tạp chí, không được nhận, nhưng tôi rất muốn đến xem, nghe nói bếp trưởng trong đám cưới đó đã đứng bếp ở các nhà hàng nhận được nhiều sao Michelin nhất trong lịch sử, rất nhiều nguyên liệu được chuyển đến đây bằng chuyên cơ riêng từ khắp nơi trên thế giới. Hoa hồng trong lâu đài vẫn chưa đến mùa, vì đám cưới này, thợ làm vườn đang cố gắng kích cho chúng nở rộ.”

Đông Văn Li ngồi bên cạnh:…Phô trương vậy sao?

Lúc tiên sinh hỏi về đám cưới, cô luôn lười biếng né tránh vấn đề, cuối cùng anh còn nói sẽ chọn vài bộ sưu tập váy cưới trước, cô có thể chọn ra mẫu mình thích, ngoài ra cô không hỏi gì, bây giờ lại nghe từ miệng người khác, hóa ra anh chuẩn bị đám cưới long trọng và hoành tráng như vậy.

“Tôi còn nghe nói, vì thể diện của vợ, cậu ấy đã cho cô ấy đứng tên riêng ba bất động sản, rất nhiều cổ phiếu, trái phiếu, còn đăng ký một công ty, đầu tư hàng trăm triệu để sau này cô ấy làm ăn.”

“Làm ăn cái gì?”

“Tôi không biết, hôn thê của cậu ấy không lộ mặt, có lẽ Castille tiên sinh bảo vệ cô ấy rất kỹ càng.”

“Oh my God, người ta cưng chiều lộ liễu như vậy, tôi ghen tị phát điên lên rồi! Hôn thê của cậu ấy là ai, là con gái cưng của ông trùm dầu mỏ hay là công chúa của sếp lớn trên thương trường?”

“Đó mới là vấn đề mấu chốt, nghe nói là một lady làm trong ngành văn học.”

“Một cô gái bình thường sao?”

“Bà nhỏ giọng một chút, giáo sư, tôi cũng không dám nói là một cô gái bình thường, ngay cả mấy công tử nhà giàu lớn lên cùng nhau cũng không dám nói xấu hôn thê của cậu ấy, nếu nghe được, cậu ấy sẽ nổi giận.”

“Nghe nói người giàu chỉ tìm bạn trong giới thượng lưu, rất nhiều cuộc hôn nhân của người giàu đều là bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần lợi ích của gia tộc ổn định là được, nhưng cậu ấy thì khác.”

“Không muốn mượn quyền thế từ bất kỳ gia tộc nào, quyết đoán như vậy, chẳng trách sao cậu ấy thoát khỏi cuộc tranh đấu gia tộc hỗn loạn đó. Nhưng tôi nghe nói tính cách của vị tiên sinh này rất kỳ lạ, không phải chiêu trò nào trên thương trường cũng quang minh chính đại, còn rất nghiêm khắc với nhân viên, tâm tư thâm sâu, biết tính toán, có lẽ cũng khó sống chung với cậu ấy.”

Đông Văn Li nghe họ nói chuyện, ghi nhớ lời người ta đánh giá về anh, tâm tư thâm sâu, biết tính toán… Tại sao cô lại cảm thấy anh rất tốt, luôn nhún nhường với cô, chăm sóc cô, dịu dàng, chu đáo, không có ý đồ xấu?

“Đến rồi, đến rồi…”

Đám đông kêu lên khe khẽ, người bên cạnh lập tức ngồi ngay ngắn. Đông Văn Li cũng nhìn theo ánh mắt của họ, chỉ thấy năm, sáu người bước qua cửa đi vào buổi biểu diễn.

Đông Văn Li đã từng gặp người trước mặt, anh ta là giám đốc sáng tạo, là “thần linh” có gu thẩm mỹ tiên phong của một thương hiệu thời trang, bên cạnh anh ta là người phụ trách buổi biểu diễn này, cô từng âm thầm lắng nghe anh ta than thở tiên sinh nghiêm khắc, bây giờ anh ta lại run sợ quan sát sắc mặt của người bên cạnh.

Louis bước vào cùng nhóm người đó, so với khung cảnh náo nhiệt vừa rồi, bây giờ cả căn phòng yên tĩnh như thể mọi người đều ngừng thở.

Dựa trên sự im lặng này, Đông Văn Li đã hiểu hình tượng tâm tư thâm sâu, phương pháp kinh doanh tàn nhẫn mà họ vừa nói xong, có lẽ chỉ khi đứng trước mặt cô, anh mới là ông xã dịu dàng, dễ chịu.

Cô cố chấp liếc nhìn, trong lúc mọi người cúi đầu, cô càng lộ liễu hơn.

Vậy là ông xã dễ chịu của cô dừng bước trước mặt cô.

Đông Văn Li lập tức rụt đầu lại.

Tiêu rồi! Mẹ ơi, nhất định là tiêu rồi!

Cô vừa nghe người ta nói về anh, giả vờ như không biết gì!

Có thể đừng vạch trần cô được không!

Cô chỉ dám nhìn vào ống quần của người trước mặt, thấy mũi giày da bên dưới ống quần Tây thẳng tắp quay lại, tiếng bước chân vững vàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, cuối cùng mũi giày da dừng lại trước mặt cô.

Cô van xin Thần Nữ Oa, vái lạy Thần Nông, cầu nguyện tất cả các vị thần linh, nếu không được, cô còn muốn hỏi Thượng đế có bằng lòng thu nhận cô làm tín đồ trung thành hay không, cô van xin tất cả các vị thần linh, đừng để chuyện gì xảy ra, vậy mà vẫn nghe thấy giọng nói quen thuộc và khó cưỡng kia.

“Trùng hợp quá, vậy là anh không phải chọn thay em rồi, dù sao cũng đã đến đây, hay là cùng xem đi?”

Hình như còn sợ cô chống đối, anh lại nói thêm một câu, “Bà xã của anh.”

Anh nói hoàn toàn bằng tiếng Pháp.

Đám đông sững sờ hết ba giây, mọi người đồng loạt quay đầu, giáo sư Smith và chủ biên kinh ngạc nhìn Đông Văn Li.

Đã biết là cô có địa vị, nhưng không ngờ địa vị lại cao như vậy! Đông Văn Li cười gượng: “Chuyện này… Chuyện này, tôi thật sự không biết tiên sinh nhà tôi…”

Anh đưa tay ra, hất cằm về phía cô:

“Mọi người nhìn em đấy, sao còn chưa bước ra?”

Đông Văn Li chỉ biết đặt tay mình vào lòng bàn tay anh trong ánh mắt của mọi người, vừa bước ra vừa thì thầm bằng tiếng Quảng Đông: “Anh kín tiếng một chút được không?”

“Anh kéo em đến buổi biểu diễn à?” Anh nhẹ nhàng nói, “Anh nhớ có người đã bảo anh chọn vài bộ mà.”

“Lỡ lời, lỡ lời.”

Đông Văn Li đi theo, ngồi bên cạnh anh.

Người phụ trách buổi biểu diễn đợi chỉ dẫn, sau đó gật đầu, buổi biểu diễn mở màn.

Đông Văn Li quay đầu lại, thấy người sau lưng lấy ra một tờ phiếu chấm điểm, cô căng thẳng giật giật mép áo của người bên cạnh, nhưng anh chỉ khẽ nghiêng đầu nói: “Họ chấm điểm thì kệ họ, em có quyền quyết định.”

Đông Văn Li: “Tiên sinh, anh tổ chức một buổi biểu diễn lớn như vậy chỉ để chọn váy cưới cho em, tốn kém nguồn nhân lực quá.”

“Nhãn hàng không nói với anh là huy động nhiều nhân lực như vậy, xem bọn họ háo hức muốn thử chưa kìa.” Anh vỗ vỗ tay cô, “Hôm nay có váy cưới làm lễ, váy cưới tiếp khách, váy cưới ăn tiệc, váy cưới mời rượu, thích cái nào thì cứ bảo dừng lại.”

Đương nhiên cô đâu thể nhìn trúng cái gì thì bảo dừng lại được.

Váy cưới mở màn có đuôi dài năm mét, được thêu tay tinh xảo, có nhiều tầng, theo phong cách châu Âu cổ điển, Đông Văn Li cảm thấy chiếc váy cưới này nặng đến mức làm cô mất mạng.

Mấy kiểu dáng nặng nề qua đi, phong cách đơn giản và nhã nhặn mới đến, vải lụa sáng bóng không nhăn. Giám đốc sáng tạo khen ngợi không ngớt, còn bắt chuyện với Đông Văn Li, nhưng khẩu âm tiếng Pháp của anh ta rất nặng, nghe anh ta nói xong, cô cũng giơ ngón cái lên.

Tiên sinh trêu chọc cô bằng tiếng Trung: “Có hiểu cậu ấy nói gì không mà lại hùa theo?”

Đông Văn Li: “Không phải là khen đẹp sao?”

“Thương hiệu này là của cậu ấy, đương nhiên cậu ấy muốn đề cử với em, phong cách cũng đẹp mắt, mặc khi tiếp khách thì tạm được, nhưng nếu chọn làm váy cưới chính thì hơi đơn giản.”

Đông Văn Li biết mắt nhìn của anh chịu ảnh hưởng từ ông ngoại và địa vị của gia tộc, thiên về truyền thống, luôn cảm thấy món đồ nào không được làm thủ công tỉ mỉ thì không xứng với cô.

Xem xong buổi biểu diễn, Đông Văn Li bị hoa mắt, không thể chọn được, “đội ngũ cố vấn” sau lưng cô đã chấm điểm, có điểm cao, có điểm thấp, cô vô cùng kinh ngạc, trợ lý đã tổng hợp nhiều yếu tố để đưa ra số điểm cuối cùng.

“Cô A Li, đây là mười hai chiếc váy cưới mà chúng tôi đã chọn ra dựa trên chất liệu, phong cách, độ phức tạp trong thành phẩm thủ công và độ cao cấp của thẩm mỹ, mời cô xem qua.”

Khoa học như vậy sao, cô xem cái gì bây giờ?

Cô nhìn người bên cạnh cầu cứu.

Thấy cô như vậy, anh cười, nói với trợ lý: “Vậy cứ bảo các nhãn hàng để lại trang phục trước đi, khi nào bà xã tôi có thời gian mặc thử, cô ấy sẽ chọn ra mẫu mà cô ấy thích.”

Cô yếu ớt nói: “Tiên sinh, nhiều như vậy, làm sao em chọn được.”

“Chỉ để lại cho em mười hai cái thôi.”

“Cái nào cũng đẹp.”

“Cái nào cũng đẹp sao?” Anh nhướng mày, lại nghĩ đến một góc độ khác, “Vậy giữ lại hết đi, để họ chỉnh sửa theo kích cỡ của em.”

“Em cần nhiều như vậy làm gì!”

“Đâu phải chỉ mặc một cái để làm lễ. Còn phải về Quảng Đông, về Hồng Kông, cần dùng hết.”

Anh nói xong, các thương hiệu vui vẻ, nhiệt tình đến chào hỏi, Đông Văn Li nói tới nói lui, cuối cùng chỉ giữ sáu cái, mấy thương hiệu bị đá ra khỏi cuộc chơi bắt đầu làm ầm ĩ, nói lời ngon ngọt nịnh hót cô, nhưng cô hoảng loạn uống nước, từ chối họ, nói sáu cái là đủ rồi.

Sau khi xác nhận xong, cô bất lực nhìn người bên cạnh: “Dịch Thính Sanh, làm bà xã của anh khó quá.”

“Thật sao?” Anh nhìn chằm chằm vào ảnh của mấy thương hiệu váy cưới dự bị trên máy tính, suy tư nói, “Sao anh lại cảm thấy có thể chọn mấy bộ váy cưới đẹp hơn nhỉ?”

“Không có.” Cô bước qua, đóng máy tính của anh lại, “Không có cái nào đẹp hơn, hiện tại là đẹp nhất rồi, xin anh đấy, đừng theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo.”

Anh kiên quyết: “Đông Văn Li, anh chỉ kết hôn một lần trong đời thôi.”

Ý anh là mọi thứ đều phải tốt nhất.

Cô ngồi lên đùi anh, giữ lấy mặt anh: “Biết rồi, biết rồi, biết anh chỉ kết hôn một lần thôi.”

“Nhưng em sợ đời này có được quá nhiều thứ, kiếp sau sẽ không được gặp anh.” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của anh, nhẹ giọng gọi, “Ông xã.”

“Ngốc. Em không biết đời này càng dây dưa nhiều, kiếp sau càng có nhiều cơ hội gặp nhau sao? Mà chưa kể, ai cho em nói chuyện đời này kiếp sau thế?”

Anh đưa tay vỗ mông cô: “Ngứa đòn đúng không?”

Cô lắc đầu.

“Không phải là ngứa đòn.” Ánh mắt u ám của anh nhìn cô, sau đó đứng dậy, bế cô lên lầu, “Mà là thiếu hơi anh.”

——

——

Không tiết chế.

Không tiết chế.

Đông Văn Li nhìn ngăn kéo đựng áo mưa mà đêm qua đã dùng, phiền muộn nghĩ, vợ chồng người ta cũng làm thường xuyên vậy sao?

Tiên sinh nói đã rất kiềm chế, bảo cô đừng làm khó anh, chuyện khác đều nghe theo ý cô, nhưng đời sống vợ chồng thì anh làm chủ.

Mà anh cũng rất giỏi… làm chủ.

Trước đây còn dựa vào thể lực và kỹ năng, bây giờ, ngoài thể lực và kỹ năng, còn bắt đầu dùng thủ đoạn.

Anh mở ngăn kéo, tích trữ thêm dụng cụ bảo vệ, còn gõ gõ đầu cô, hỏi cô lo cái gì, rõ ràng đã rất hưởng thụ mà.

Cô còn vùi mình trong chăn, nhổm đầu dậy, thấy anh chậm rãi mặc áo sơ mi, cài nút, cô khẽ nghiêng đầu, “Tiên sinh, anh có biết cụm từ mặt người dạ thú không?”

“Tiếng Trung của anh cũng được mà.” Anh nói, “Từ nào đẹp, từ nào xấu, anh có thể phân biệt được.”

Đông Văn Li bình tĩnh: “Từ đẹp, từ đẹp khen ngợi anh! Miêu tả anh tài giỏi.”

“Miêu tả anh tài giỏi à?” Hình như đã đụng vào điểm mấu chốt, anh ngừng cài nút nút áo, xoay người lại, nắm lấy cổ chân cô, mặc kệ cô kêu la khóc lóc, anh vén chăn lên, kéo cô ra:

“Ngại quá, bà xã Đông, anh còn tài giỏi hơn em nghĩ nhiều.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận