Diễm Sát - Phong Lý Thoại
Chương 2: Chương 2
Hoắc Tĩnh nới lỏng bàn tay đang nắm vạt áo Diệp Chiếu, ánh mắt đối diện với nàng trở nên sâu thẳm và chân thành hơn. Cuối cùng, hắn chậm rãi buông tay, thân thể cũng khẽ dịch về phía sau, nhường lại một chút khoảng cách.
Trong phòng chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi. Ánh mặt trời tháng ba dần lên cao, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.
Diệp Chiếu chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch, gò má trắng ngần khẽ ửng đỏ. Nàng cất giọng nhẹ nhàng:
“Tiểu hầu gia, có thể cho thiếp thân thay y phục không?”
Thiếu nữ tuổi mười bảy, nhan sắc đã nở rộ đầy diễm lệ.
Mái tóc đen như tơ lụa mềm mại buông dài xuống tấm lưng mảnh mai. Hai lọn tóc bên mái bị lớp mồ hôi mỏng thấm ướt, hơi rối loạn một cách tự nhiên. Hàng mi dài khẽ rung động, ánh nắng chiếu rọi tạo nên những bóng mờ mỏng manh nơi gò má, làm nổi bật làn da trắng tựa tuyết.
Giữa sắc đen của mái tóc và sắc trắng của làn da là sự đối lập rõ ràng mà tuyệt đẹp, giống như một bức tranh đơn giản mà tinh tế. Viên lệ chí ở khóe mắt trái lại càng tôn lên vẻ phong tình, vừa mang nét yêu kiều, vừa thoáng chút thê lương.
Giờ phút này, khi đôi mắt hạnh khẽ cụp xuống và thốt ra hai chữ “Thiếp thân”, Hoắc Tĩnh bất giác siết chặt đầu ngón tay, cố gắng khắc chế cảm xúc dâng trào.
Hắn vươn tay, nhặt lấy một cây bút lông mảnh, chấm nhẹ vào hộp chu sa dát kim phấn. Ngón tay chạm nhẹ vào viên lệ chí bên khóe mắt nàng, chậm rãi tô điểm. Trong khoảnh khắc, một đóa mẫu đơn đỏ rực nở rộ nơi đuôi mắt, phong lưu mà yêu dã.
Diệp Chiếu ngước lên, trong đáy mắt ánh lên tia hứng thú cùng ôn nhu. Nàng nhẹ giọng cười:
“Thiếp thân cảm tạ lang quân.”
Hai chữ “lang quân” rơi vào tai, bàn tay Hoắc Tĩnh thoáng khựng lại. Một luồng nhiệt như máu nóng bất giác trào dâng, làm lòng bàn tay hắn nóng lên.
Diệp Chiếu khẽ cười, nét cười quyến rũ mà không mất đi nét đoan trang. Đôi mắt hạnh hơi khép lại, sóng mắt lưu chuyển, như ánh trăng rọi trên mặt nước.
Lúc này, ánh dương lên cao, gió mát nhẹ nhàng lướt qua da thịt.
Nàng lui về phía sau nửa bước, chậm rãi vươn tay lấy cây bút từ tay Hoắc Tĩnh. Không một giây chần chừ, chỉ trong chớp mắt, nàng bẻ gãy cây bút giữa hai ngón tay.
Diệp Chiếu cười nhạt, ánh mắt sắc bén mà thong dong:
“Tiểu hầu gia có cảm thấy thuộc hạ học hành đã có chút thành tựu không?”
Đến khi Hoắc Tĩnh hoàn hồn thì đã muộn. Cây bút dát vàng ròng, điểm xuyết đá quý tinh xảo, lúc này đã hóa thành bột mịn giữa những ngón tay thon dài của Diệp Chiếu.
Nàng thu lại thần sắc, vẻ tình mị tan biến như chưa từng tồn tại. Đứng dậy bước đến bồn rửa mặt, nàng trầm lặng rửa sạch đôi tay trong thau đồng, nước lạnh lẽo cuốn trôi tàn dư của khoảnh khắc vừa rồi.
Gương đồng phản chiếu khuôn mặt thanh lãnh, đường nét tinh xảo nhưng xa cách. Chỉ có viên lệ chí ngay khóe mắt vẫn rực rỡ như một đóa hoa nở rộ giữa mùa, mang theo chút quang hoa chói mắt, lại đầy lạc lõng.
Diệp Chiếu nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của chính mình, trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét. Không chỉ với gương mặt này, mà còn cả kẻ phía sau đang thập phần mãn ý với nàng.
Mười năm trước, khi ấy Hoắc Tĩnh chỉ là thiếu niên mười ba tuổi. Tại An Tây Minh Nhạc Phường, hắn đã chọn trúng nàng, một tiểu nha đầu bảy tuổi chỉ mới phụ trách hầu trà bên người hoa khôi.
Lúc ấy, hắn vẫn còn do dự. Dẫu cho dung mạo nàng đã sớm hé lộ vẻ khuynh thành, nhưng chung quy vẫn còn quá nhỏ. So với hoa khôi Mộ Tiểu Tiểu, nàng thiếu đi phong vận và thủ đoạn câu nhân. Nếu đưa vào hậu cung, chỉ e khó mà lọt vào mắt đế vương.
Nhưng sư phụ hắn Ứng Trường Tư, chưởng môn Thương Sơn phái lại kiên quyết muốn thu nhận Diệp Chiếu. Lão nhìn thấu cốt cách đặc biệt của nàng, nhận ra đây là kỳ tài luyện võ hiếm có.
Mười năm qua, Diệp Chiếu không phụ kỳ vọng của Hoắc Tĩnh. Nàng trưởng thành đúng như những gì hắn mong muốn, thậm chí còn vượt xa dự đoán của cả hắn và Ứng Trường Tư.
Năm nay, nàng đã luyện thành đao pháp "Cửu Vấn", có thể giữa vạn quân mà lấy đầu tướng giặc.
“Vừa lòng.”
Hoắc Tĩnh chậm rãi bước tới, kéo nàng xoay người đối diện với hắn. Nhớ lại bộ dáng từng bước tiến sát đầy nguy hiểm của nàng khi nãy, hắn bất giác siết chặt cổ tay nàng, kéo nhẹ ống tay áo lộ ra làn da trắng mịn như ngọc.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi làn da tựa tuyết, hoa mạo như họa.
So với những Ám Tử khác từng trải qua huấn luyện tàn khốc, Diệp Chiếu là một trường hợp đặc biệt.
Từ năm thứ hai sau khi bị Hoắc Tĩnh chọn trúng, nàng đã được an bài ở Bắc Cảnh, trong vùng sa mạc hoang vu. Một phương pháp huấn luyện khác biệt, ít máu tanh hơn, nhưng lại càng khó lường hơn.
Ở nơi này, nàng lĩnh hội đủ loại kỹ nghệ: thủ đoạn mị hoặc từ chủ tử năm xưa Mộ Tiểu Tiểu, công phu tâm pháp do Ứng Trường Tư truyền dạy, cùng với lễ nghi quy củ thế gia đại tộc mà Hoắc Tĩnh đích thân chỉ điểm.
“Vừa lòng thì có vừa lòng, nhưng vẫn chưa thể yên tâm.”
Hoắc Tĩnh nhẹ nhàng vuốt v3 bàn tay thanh mảnh của nàng, từng chút một lần theo cổ tay, rồi dừng lại ở một vết sẹo nhỏ hình chữ thập trên cánh tay.
Diệp Chiếu bỗng cảm thấy một cơn run rẩy lan dọc sống lưng.
Nhiều năm qua, khác với những Ám Tử khác mang đầy sát khí trên người, nàng không trực tiếp chấp hành quá nhiều nhiệm vụ ám sát. Chỉ có một lần duy nhất vào bốn năm trước, bên ngoài Lương Châu thành, nàng nhận lệnh ám sát Lễ Bộ Thượng Thư về hưu, Lục Ngọc Chương.
Bốn năm trước, nàng chỉ vừa tròn mười ba tuổi, tuổi đậu khấu non nớt.
Nhiệm vụ ấy không thể nói là hoàn mỹ, nhưng cũng không xem là thất bại.
Lục Ngọc Chương cùng sáu người thân cận, bao gồm ba mươi mấy thị vệ đi theo, dưới cơn mưa xối xả đêm đó, tất cả đều bỏ mạng dưới đao Cửu Vấn của nàng.
Chỉ có điều, quân thủ thành Lương Châu bất ngờ kéo đến, kịp thời cứu đi đứa cháu gái duy nhất của lão. Nhờ vậy, An Tây Lục thị nhất tộc mới chưa bị diệt tuyệt.
Vết thương trên cánh tay trái nàng chính là do tiểu thư ấy gây ra.
Một tiểu thư khuê các tay không tấc sắt, làm sao có thể gây thương tích cho nàng? Chẳng qua, trong khoảnh khắc chém giết cuối cùng, nàng đã sơ suất, để tâm trí xao động.
Quân thủ thành Lương Châu, cầm giáo thúc ngựa lao đến.
Gió lồ ng lộng dưới trăng, mưa bụi mịt mù. Giữa màn hỗn loạn, nàng vẫn thoáng thấy bóng dáng của một người.
Tiếng quát "Lên ngựa!" vang lên, mạnh mẽ như sấm rền, đánh thẳng vào tai nàng.
Ngay khoảnh khắc ấy, nàng thoáng siết chặt loan đao trong tay. Chỉ thấy bóng dáng nam tử trên lưng ngựa cúi người, vươn cánh tay rắn rỏi kéo tiểu thư kia lên yên ngựa.
Nàng nhanh chóng thu đao, nhưng luồng chưởng phong sắc bén đã phản phệ, đánh thẳng vào nội tạng. Trong chớp mắt, vị tanh của máu dâng tràn cổ họng.
Ấy vậy mà, như có ma xui quỷ khiến, nàng vẫn bước lên một bước, vươn tay đáp lại tiếng "Lên ngựa" kia.
Tự nhiên, bất kể là Ứng Trường Tư người luôn bí mật theo dõi nàng, hay chàng thiếu niên tướng quân trên lưng ngựa cả hai đều nghĩ rằng, đó là một đòn truy sát, một động tác cản đường đối phương.
Ai có thể ngờ rằng, khoảnh khắc nàng vươn tay ra ấy, không phải để truy sát, mà chỉ là bản năng muốn hắn đưa nàng đi.
Đời này, nàng lại gặp hắn sớm như vậy.
Hãy đưa ta rời khỏi vùng sa mạc vô tận này.
A Yến...
Ngân thương xé gió lướt qua mặt, không hề chạm vào tấm bố sa che diện mạo nàng, nhưng lại cắt đứt ba tấc tóc đen đang buông rũ sau gáy.
Trong khoảnh khắc hoàn hồn, cánh tay trái chợt đau nhói. Một mũi ngân châm cắm sâu vào gân mạch. Người hạ châm, chính là đích nữ của Lục thị.
Đôi tay nhỏ nhắn run rẩy như cánh bướm trước gió, tiểu cô nương với đôi mắt đỏ hoe cố sức siết chặt ống trúc thô sơ, loạng choạng b ắn ra hơn phân nửa số ngân châm bên trong.
Nếu không phải ngay khoảnh khắc trước đó nàng thất thần, thì e rằng, mỗi một mũi châm đều sẽ không bị bắn trúng.
Diệp Chiếu trúng độc, chính là Lục thị Mai Hoa Châm.
Theo ghi chép trong Binh Khí Phổ, Mai Hoa Châm một khi nhập vào gân mạch, nếu độc chảy vào tim, chỉ có Sóc Phương Huyền Thiết mới có thể hút ra. Nếu không, máu sẽ không ngừng tuôn chảy, đến ch·ết mới thôi.
Nhưng có lẽ số nàng chưa tận, bởi thanh Cửu Vấn Đao trong tay nàng chính là được rèn từ Sóc Phương Huyền Thiết.
Nàng áp đao lên miệng vết thương, vận nội kình, màu bạc của ngân châm liền từ trong da thịt trồi ra, dính chặt lên bề mặt lưỡi đao ánh kim. Một sát thủ thành thục, vào lúc này, lẽ ra nên thuận thế ra tay, chấm dứt tất cả.
Dẫu cho Tiêu Yến đã đưa thiếu nữ kia lui xa ngoài mấy trượng, dẫu cho mấy trăm vũ khí đang dần dần vây kín, nhiệm vụ của nàng vẫn chỉ có một là tiêu diệt toàn bộ Lục thị. Trong hoàn cảnh này, nàng vẫn có thể hoàn thành.
Kim đao trong tay, cộng với nội lực sung mãn, chỉ cần ra tay, thiếu nữ cách mấy trượng tất không có đường sống.
Nhưng đúng lúc ngân châm bắ n ra, nàng lại thấy trên lưng con chiến mã cao lớn, thiếu niên tướng quân bất ngờ xoay người, che chắn cho thiếu nữ kia. Hắn dứt khoát đổi vị trí, kéo người vốn ôm chặt eo mình ra phía trước.
Lưng rộng che chắn, hoàn toàn bao bọc lấy thiếu nữ dưới thân.
Đó là quyết tâm của hắn. Hắn muốn bảo vệ người đó.
Diệp Chiếu lập tức bật dậy, nắm chặt đao trong tay, xuyên phá trận tuyến, chém gục hơn mười binh sĩ. Máu tươi tung tóe trong màn mưa, những thân thể lần lượt gục ngã. Giữa cơn dạ vũ, nàng tựa yến lượn bay, chỉ trong chớp mắt đã áp sát vị tướng lĩnh trước ngựa.
Trên không trung, thân đao phản chiếu ánh chớp, ngân châm trên đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Mưa gió quất ràn rạt, bùn đất bắn tung tóe. Họ không thể nhìn rõ dung nhan của nhau, nhưng qua lớp mông sa ướt đẫm, đôi mắt nàng vẫn sáng rực, trong veo như ánh sao.
Chỉ đơn giản là không làm bị thương người hắn muốn bảo vệ, không làm tổn thương đến hắn.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt ấy lại dần ảm đạm.
Còn mặt mũi nào để hắn cứu lấy mình chứ?
Kiếp trước, chính nàng đã hại chết hắn.
Trong trận ám sát này, nàng đã hai lần thất thần và kết cục là rơi xuống thế yếu.
Thiếu niên tướng quân thúc ngựa rời xa, nhưng chỉ giây lát sau, ngọn ngân thương trong tay hắn lại quét ngang như giao long, lạnh lẽo mà tàn nhẫn.
Mũi thương xé gió lao đến, không chệch một phân, xuyên thẳng vào bả vai trái nàng.
Nàng rơi xuống từ không trung nhưng chưa kịp chạm đất.
Người kia đã phi thân khỏi lưng ngựa, tay nắm chặt thân thương, kéo nàng về phía mình. Hắn không chút do dự, tư thế nghiễm nhiên như muốn đóng chặt nàng xuống đất.
Mũi thương lại tiếp tục xuyên sâu thêm một tấc.
Diệp Chiếu cảm nhận nội lực trong cơ thể cuộn trào, nhưng vẫn không nỡ xuống tay phản kích. Nàng chỉ liên tục lùi về phía sau, cho đến khi sống lưng gần chạm phải lưỡi vũ khí phía sau mới đành khựng lại, ổn định bước chân.
Loan đao trong tay phải lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi đao lướt ngang qua mặt tướng quân trước mắt, rồi xoay chuyển tinh xảo, dọc theo đầu thương ba tấc mà vòng cắt xuống.
Chỉ một nhát "keng", thương gãy thành hai đoạn.
Diệp Chiếu đưa tay bịt chặt miệng vết thương, thả người lướt đi, bóng dáng nhanh chóng chìm vào màn đêm đen kịt.
Đây là lần đầu tiên nàng thực hiện một nhiệm vụ.
Nếu nói là viên mãn, thì cuối cùng vẫn để lại người sống. Nếu bảo là thất bại, thì Lễ Bộ Thượng Thư Lục Ngọc Chương đã chết, trụ cột của An Tây Lục thị sụp đổ, một đả kích nghiêm trọng giúp Hoắc Tĩnh tạm thời thoát khỏi thế bí lúc bấy giờ. Như vậy cũng có thể xem như thành công.
_____
Hoắc Tĩnh lướt ngón tay dọc theo cánh tay Diệp Chiếu, chạm đến bờ vai mảnh mai rồi men theo cổ nàng. Hắn nhẹ nhàng kéo áo nàng xuống một nửa, để lộ làn da trắng như tuyết, trong suốt như ngọc.
Đó là thân thể được nuôi dưỡng trong khuê phòng danh gia vọng tộc, mềm mại mà không hề vương chút dấu vết thô ráp của những kẻ quen với chém giết.
“Vết thương do mai hoa châm để lại rất khó lành. Lần này đến Tần Vương phủ, hãy tự cẩn thận một chút.” Hoắc Tĩnh khẽ nắm lấy cánh tay nàng, đầu ngón tay dừng lại nơi vết sẹo nhỏ mờ nhạt, rồi chậm rãi ấn xuống.
Càng ấn, lực tay hắn càng mạnh.
Hôm đó, dù Diệp Chiếu đã dùng Cửu Vấn đao ép châm độc ra khỏi cơ thể, nhưng vì thanh đao không phải nam châm chuyên dụng để hút châm, nên nàng chỉ có thể loại bỏ chủ châm. Những chiếc châm nhỏ li ti, tựa như lông trâu, vẫn còn vùi sâu trong kinh mạch, chỉ nhờ nội lực mới có thể khống chế được chúng.
Ngày thường, chỉ cần không động chạm đến vết thương, chúng sẽ nằm im không gây đau đớn. Nhưng giờ đây, dưới sức ép có chủ đích của Hoắc Tĩnh, vô số mũi châm nhỏ như đàn kiến đói bỗng chốc trỗi dậy, cắn sâu vào xương tủy.
Nỗi đau này, nàng đã chịu không chỉ một lần.
Hoắc Tĩnh đang trừng phạt nàng.
Bốn năm trước, trong lần ám sát ấy, kết quả không hoàn toàn như mong muốn của hắn.
Diệp Chiếu, thanh đao sắc bén nhất trong tay hắn, đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn chưa đủ hoàn mỹ.
“Đau không?”
Hoắc Tĩnh hỏi, giọng điệu thản nhiên.
Diệp Chiếu cắn chặt môi, lắc đầu.
Hắn lập tức gia tăng lực đạo.
Một tiếng rên khe khẽ tràn ra từ kẽ răng nàng:
“Thuộc hạ… biết tội!”
Có lẽ đây là lời cảnh cáo cuối cùng trước khi nàng rời đi. Nếu trong lòng nàng xuất hiện dù chỉ một chút nhị tâm, kết cục cũng sẽ không còn đường sống.
Nhưng ngoài dự liệu, Hoắc Tĩnh không chỉ dừng lại ở cảnh cáo.
Hắn tiếp tục dùng sức, một động tác sắc bén tháo khớp toàn bộ cánh tay trái của nàng. Trong khoảnh khắc, từ da thịt đến tận gân cốt như bị xé toạc. Dù không chạm đến nguyên khí, nhưng cơn đau ấy đủ để xuyên thấu tận tâm can.
Cả người Diệp Chiếu run lên, mất đi thăng bằng, ngã ngồi xuống đất như một con rối bị đứt dây. Mồ hôi túa ra từ thái dương, từng giọt lăn xuống, thấm ướt lọn tóc lòa xòa trước mặt.
Từ trên cao, Hoắc Tĩnh nhìn xuống nàng, lạnh lùng lặp lại câu hỏi:
“Đau không?”
Tầm mắt mơ hồ, nhưng Diệp Chiếu vẫn cố gắng mở mắt, kiên cường trả lời:
“Không…”
“Lặp lại lần nữa!”
Mũi giày giẫm thẳng lên bờ vai trật khớp.
Giữa cơn đau tê tái, nàng dần hiểu được dụng ý của hắn.
Mí mắt nàng khẽ run, đôi con ngươi đỏ hoe như phủ một lớp sương mỏng. Rốt cuộc, nàng thì thào, giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng:
“Đau… Thiếp thân đau…”
Nàng bật khóc, tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Nước mắt lăn dài, vẻ ủy khuất mềm mại như cành liễu lay động trong gió, như cánh hoa tàn úa rơi rụng trong mưa.
“Vậy mới đúng.”
Hoắc Tĩnh gật đầu hài lòng, cúi người đỡ nàng vào lòng, dùng khăn nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi trên trán nàng. Giọng hắn trầm ổn, mang theo chút ôn nhu hiếm thấy:
“Bản hầu dạy ngươi bài học cuối cùng. Khi đã bước vào Tần Vương phủ, ngươi sẽ là thê thiếp của Tần Vương, không còn là một sát thủ vô cảm, không biết đau khổ.”
“Hãy nhớ, biết đau thì phải kêu, biết ủy khuất thì phải khóc.”
Diệp Chiếu lặng lẽ gật đầu.
Hoắc Tĩnh khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, ánh mắt thoáng chút suy tư.
“Tiêu Yến không phải người nhân từ như bản hầu.” Giọng hắn trầm xuống:
“Thà rằng để ngươi chịu chút khổ từ ta, còn hơn để ngươi lộ sơ hở rồi rơi vào tay hắn.”
Diệp Chiếu khẽ cong môi, nhưng nụ cười lại nhạt nhòa, không mang chút ấm áp nào.
“Theo lý, Mộ Tiểu Tiểu đã dạy ngươi cách để được hắn chú ý. Bản hầu không cần phải nhiều lời.”
Hắn đỡ nàng đứng dậy, ánh mắt nhìn cánh tay nàng vẫn còn run rẩy mà khẽ thở dài:
“Chỉ là vừa mới nhận được tin tháng sau, tại Bách Hoa Yến của Tiêu Yến, sẽ có một vị khách không mời mà đến. Đợi đến khi ngươi vào vương phủ, muốn lấy được sự tín nhiệm của hắn e rằng sẽ cần tốn nhiều tâm tư hơn.”
Diệp Chiếu hơi nhướn mày, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.
“Là ai?”
“Lục Vãn Ý.”
Cái tên xa lạ khiến nàng khẽ cau mày. Nàng chưa từng nghe qua.
Hoắc Tĩnh nhìn nàng, thản nhiên nói:
“Chính là vị tiểu thư duy nhất còn sống của Lục thị, gia tộc mà bốn năm trước ngươi đã ra tay tàn sát.”
Diệp Chiếu nằm lặng lẽ trên giường, hơi thở nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới từ từ thở dài. Cánh tay gãy đau đớn, nhưng nàng chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Một tiếng rên khe khẽ, nàng tự mình đưa tay vào vị trí gãy, tựa như nỗi đau thể xác không thể nào so sánh với nỗi đau tâm hồn đang dày vò nàng.