Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 940: Đột phá?

Lần xuất quan này của Càn Kiệt không chỉ hành xử vô cùng ngông cuồng mà
còn giống như biến thành một người khác vậy.
Bây giờ lại nói ra lời này, Thôi Vô Ngôn sắc mặt hơi thay đổi, nhìn Càn Kiệt
trầm giọng nói: “Khô lâu chủ… đột phá rồi ư?”
Không lâu sau khi bí cảnh bị phong bế, vị lâu chủ Huyết Y Lâu này đã bế quan
không ra ngoài.
Càn Kiệt trước đây cũng giống như hắn ta, chỉ là Thông Thiên Tam Cảnh, bây
giờ xem ra, tuyệt đối đã đạt đến cảnh giới Thần Du Thiên Địa.
Nghe vậy, Càn Kiệt vỗ tay, cười nói: “Quả là Thôi Gia chủ.”
“Đúng vậy!”
“Lão phu đúng là đã đạt đến cảnh giới Thần Du Thiên Địa rồi.”
Càn Kiệt rất thoải mái thừa nhận.
Ngay từ đầu hắn ta đã biết rằng những người này đều không ưa mình và Huyết
Y lâu.
Thế nên những năm qua hắn ta vẫn luôn bế quan khổ tu, mục đích là để có thể
áp đảo được mọi người.
Mọi người sắc mặt lộ vẻ kinh sợ, vẻ mặt âm trầm.
Mặc dù cùng là người Tứ Phương Thành nhưng họ không muốn đầu hàng
Huyết Y lâu, huống chi lại là tên điên này nữa.
Người ngoài không biết, nhưng là cùng thành một thành thì họ vẫn hiểu đôi
chút về Càn Kiệt.
Tên này vẫn luôn tu luyện một loại ma công Ma Đạo dẫn đến tâm thần có vấn
đề.
Bây giờ xem ra có vẻ bình thường, nhưng không biết khi nào sẽ nổi điên.
Ngay đúng lúc này, trên bầu trời Tứ Phương Thành đột nhiên gió nổi mây phun,
thời tiết biến đổi.
Những đám mây đen kịt tụ lại trên bầu trời.
Mọi người trong lòng vô cùng kinh sợ!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, mặt mũi đầy vẻ chấn động nhìn cảnh
tượng này.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hơi thở đáng sợ quá.”
“Ầm ầm!”
Trên trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, cả khoảng không như thể bị rách
ra đôi.
Trên bầu trời tối tăm, giống như xuất hiện một ngọn sóng, từ từ tách ra.
Nhưng sắc mặt của Thôi Vô Ngôn cùng những người khác trong đại sảnh lại đại
biến.
Đây chính là dấu hiệu bí cảnh bị mở ra!
Thần sắc của mọi người trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Giữa bầu trời, một bóng người từ trên không mà đến, sải bước giữa thiên địa,
thiên tượng bốn phía biến đổi, tiếng sét cuồn cuộn trong tầng mây.
Khoảnh khắc bước qua không trung, quy tắc lực lượng hòa nhập vào thiên địa,
một ý chí khuynh đảo thiên hạ như ý muốn của thiên địa, bao trùm trong lòng
mọi người.
Ngay lúc này, hàng chục nghìn đệ tử Tứ Phương Thành không kìm được mà
quỳ xuống.
Ngay cả những người miễn cưỡng chống đỡ được thì rất nhanh cũng sẽ kêu gào
rồi ngã nhào xuống đất.
Bên trong phủ thành chủ, mọi người ngẩng đầu nhìn trời, đồng tử bỗng co lại.
“Vũ An Hầu!!!”
Trong mắt Thôi Vô Ngôn lóe lên một tia kinh hãi.
Hắn ta lập tức nhận ra người này, thật sự quá mức ấn tượng.
Trận chiến lớn đó cho đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí mọi người.
Lâm Mang mặc một chiếc áo choàng đen, đứng vững giữa bầu trời Tứ Phương
Thành.
Thiên tượng biến đổi sau lưng hắn, giống như một biển máu mênh mông xuất
hiện, vô số bạch cốt trong biển máu cúi đầu khuất phục.
Với cảnh giới bây giờ của hắn, cho dù không cố ý tỏa ra cũng có thể gây ra
thiên biến dị tượng.
Lục Địa Chân Tiên chân chính, đây mới chính là Lục Địa Chân Tiên chân
chính, hoàn toàn dung nhập với cả thiên địa.
Không có bất kỳ khí thế nào, khí tức toàn thân hướng nội, giống như một người
bình thường.
Nhưng chỉ với dáng vẻ này lại mang đến cho mọi người một cảm giác bất an.
Trong lòng họ có một nỗi áp lực khó nói thành lời.
Càn Kiệt ngẩng đầu nhìn bầu trời một lát, sau đó nhìn về phía mấy người bên
cạnh, hỏi: "Hắn ta là người mà các ngươi nói à?"
Thôi Vô Ngôn không lên tiếng, chỉ gật đầu vẻ nghiêm trọng.
Trước kia cách nhau là do bí cảnh, vẫn chưa cảm nhận được rõ ràng, bây giờ
mới cảm nhận thấy sự đáng sợ của người này.
Điểm mấu chốt là nhân tài này còn trẻ cỡ bao nhiêu tuổi?
Mắt hắn liếc nhìn xung quanh, cố tìm vị Trương Tam Phong chân nhân của Võ
Đang.
Vị chân nhân đó từng có thể giao đấu với Đồng Quang, so sánh ra, lực uy hiếp
của Trương Tam Phong lại sâu sắc hơn.
Nhưng đã tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng của Trương Tam
Phong.
Không thấy?
Ngay sau đó, mọi người chỉ cảm thấy có một cơn gió nhẹ thổi qua bên cạnh.
Mọi người lập tức kinh ngạc trong lòng, vô thức quay đầu lại.
Chỉ thấy trên ghế chủ tọa ở chính giữa điện, Lâm Mang đã ung dung ngồi
xuống.
"Sao, rất bất ngờ à?"
Lâm Mang nhìn mọi người, nhàn nhạt nói.
Mọi người lộ vẻ bất an, nhìn nhau, nhất thời không lên tiếng.
Càn Kiệt liếc nhìn mọi người trước, sau đó nhìn về phía Lâm Mang, nhàn nhạt
nói: "Ngươi chính là Vũ An Hầu?"
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.
Đây là đang tìm đường chết mà!
Thôi Vô Ngôn vội vàng nói to: " Càn lâu chủ, hãy cẩn trọng lời nói."
Lâm Mang cười khẩy, liếc nhìn Càn Kiệt một cái, lòng hơi kinh ngạc.
Việc đến nước này, còn có người muốn vội vã tìm đường chết ư?
Lâm Mang liếc nhìn mọi người, cười nhạt: "Các vị đây đang bàn bạc cách đối
phó với bản hầu à?"
"Có bàn ra kết quả gì chưa?"
Sắc mặt mọi người trở nên xấu hổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận