Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 10: C10: Lòng hoàng đế sâu như biển
Gió bắc ở Đế Đô càng ngày càng mạnh! Tuyết lại bảt đầu rơi
Trên chiếc xe ngựa nơi Tư Mã Kiếm đang ở, người đánh xe vạm vỡ cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chủ nhân, nếu không giết Cửu Hoàng tử, chúng ta sẽ kháng bí chỉ của Hoàng đế, đáng không? Ha ha ha..."
Tư Mã Kiếm sờ sờ bộ râu xanh bồng bềnh, trong mắt loé lên ánh sáng trí tuệ: “Ngươi phải biết Cửu Hoàng tử là long tử, là con của đế vương. Từ cố chí kim, người ngoài giết Hoàng tử sẽ không được chết già."
Người đánh xe chợt vỡ lẽ: "Khó trách chủ nhân lại để nhị tiểu thư tự mình quyết định!"
"Ha ha...
Tư Mã thừa tướng cầm trí châu trong tay, chậm rãi lắc đầu nói: “Quan trọng hơn là hiện tại thánh thượng đang ở đỉnh cao quyền lực, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì vẫn còn có thế thống trị rất lâu, rất lâu! Hơn nữa Thái tử đã nóng lòng muốn làm hoàng đế. Dã tâm của hản hiện nay đều bị thánh thượng và chúng thần nhìn thấu. Bây giờ thực lực của Thái tử không mạnh, thánh thượng cũng không lo lãng gặp. phải chính biến cung đình. Thế nhưng nếu nhà Tư Mã, với tư. cách là sĩ tộc đứng đầu, gả cả hai cô con gái cho Thái tử, điều đó có nghĩa là nhà Tư Mã đã hoàn toàn bị ràng buộc với Thái tử. Thái tử có được thực lực của nhà Tư Mã ta sẽ chân chính khiến thánh thượng ăn không ngon, ngủ không yên. Trừ phi... Thái tử chết hoặc toàn tộc Tư Mã chết mới có thế làm cho ông ấy yên tâm! Thập Bát, nếu ngươi là thánh thượng... ngươi sẽ đế ai chết?"
Vẻ mặt người đánh xe Thập Bát nghiêm trọng: “Nếu ta là hoàng đế thì tất nhiên sẽ không gi ết chết con trai mình... Vậy thì diệt nhà Tư Mã!”
"Ha ha ha..." Tư Mã Kiếm vui vẻ cười nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy! Nhà Tư Mã biết rõ Tiểu Lan theo Hoang Thân Vương hẳn phải chết nhưng vẫn cho con bé đi. Thái độ như vậy có thể xoa dịu trái tìm của chân long trong cung!"
Người đánh xe Thập Bát lo lắng không chịu nổi: "Chủ nhân, nhị tiếu thư xứng đáng được ngài yêu thương nhất... ngài thật sự nỡ lòng sao?"
Tư Mã Kiếm nghiêm mặt: "Truyền lệnh Tộc Vệ Doanh nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Tiểu Lan. Nếu không phải chôn cùng!"
Trên khuôn mặt thô ráp của người đánh xe Thập Bát cuối cùng cũng nở nụ cười: "Vâng! Vậy Hoang Thân Vương thì sao?"
Tư Mã Kiếm chớp mắt: "Không cần lo cho hẳn! Nếu chết thì không phải là chân long, chỉ là một con côn trùng có số phận thất bại mà thị
"Vâng"
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
Hạ hoàng đang phê văn. Lão thái giám lặng lẽ bước vào phòng, đứng sau Hạ hoàng cách đó không xa.
Hạ hoàng không ngấng đầu hỏi: "Tiếu Cứu đi rồi ä?" "Đi rồi"
Lão thái giám báo cáo tình hình: “Chỉ có Thái tử và Tả thừa tướng đưa tiễn. Văn võ bá quan trong triều không hề ra cửa, ở nhà ngảm cảnh tuyết"
"Haiz..." Hạ hoàng đặt bút lên giá bút, nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa, thở dài: “Văn võ cả triều đều là người thông minh! Bọn họ đều đang suy đoán ý trẫm! Nhưng bọn họ thực sự có thế đoán được sao? Đi tiền Hoang Thân Vương thì có sao... Trâm là người hẹp hòi như vậy sao? Lế nào bọn họ đều cho rắng trầm là một phụ thân hung ác và vô tình?"
Lão thái giám không dám trả lời.
Ông ta khéo léo chuyển chủ đề: "Hoàng thượng, Tả thừa tướng Từ Mã Kiếm phải làm sao bây giờ?"
"Ha ha.." Hạ hoàng mỉm cười bí hiếm. Song ông ta hiến nhiên rất có hứng thú với đề tài này: “Iư Mã Kiếm thông minh như vậy, hắn là đã đoán được suy nghĩ của trẫm. Nhưng hẳn không có giết Tiểu Cửu, thậm chí còn kéo theo nữ nhi quốc sắc thiên hương... Ngươi cho răng đây là vì cái gì? Lễ nào trong số các Hoàng tử của trm, hản coi trọng Tiểu Cửu hơn hay đang tỏ lòng trung thành với trắm?”
Lão thái giám và lão thần khắp nơi cúi đầu, duy trì trầm mặc, lẳng lặng lắng nghe.
Hoàng đế là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, rất có chính kiến, không cần ông ta trả lời!
Một lát sau, hoàng đế dường như đã nghĩ thông điều gì đó. Ông ta đứng dậy, vui vẻ hỏi: “Lão già kia, ngươi nói xem... Tư Mã Kiếm không giết Tiểu Cửu, tại sao trong lòng trấm lại cảm thấy thoải mái như vậy?”
Lần này, hoàng đế điểm danh muốn ông ta trả lời
Từ cổ chí kim, tâm tư đế vương đều khó đoán, ai đoán đúng, người đó sẽ chết
Lão thái giám đành phải đáp: "Con rồng chỉ có rồng mới có thế chấn nhiếp! Người ngoài ức hiếp sẽ chết!”
"Ha ha ha..." Hoàng đế cười mảng: “Lão già kia, thảo nào ngươi có thể ở bên cạnh ta đến bây giờ... Còn gì nữa không?”
Lão thái giám là cao thủ không trả lời câu hỏi của hoàng đế, chuyển chủ đề mà không để chút lại dấu vết: “Hoàng thượng, Thái tử đã sắp xếp xong xuôi sát trận trên đường từ Đế Đô đến Đại Hoang Châu rồi. Cho dù Tư Mã Kiếm không ra tay, Cửu Hoàng tử cũng khó có thế sống sót đến đất phong”
Säc mặt hoàng đế tối sầm, ông ta nhảm mắt lại, trong lòng có chút khó chịu: "Thôi! Tiếu Cửu có thế sống sót hay không... Còn tùy vào mệnh của nó có đú cứng hay không! Lần này hỉ vọng đám dư nghiệt tiền triều có thể nhảy ra, khiến. trầm có thể một lưới bảt hết! Lão già kia, có tin tức gì thì phải kịp thời báo lên”
"Vâng"
Lão thái giám suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bên Tân quý phi đã sắp xếp thế nào rồi? Dời nàng ta đến điện Cô Sơn, ngoại trừ trầm thì không ai có thể ra vào, cất đứt liên lạc của Tân quý phi với thế giới bên ngoài. Ta muốn xem trong cung này đến tột cùng còn cất giấu yêu ma quỷ quái gì"
"Vâng!"
Hạ hoàng vẫn nhìn tuyết ngoài cửa, lấm bấm: “Hổ dữ không ăn thịt con... Nhưng ngươi thật sự là con trai của ta sao?”
Tuyết đang rơi, gió đang gào thét.
Câu hỏi này khiến trong mắt lão thái giám đầy sợ hãi, vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy gì.
Hạ hoàng nhướng mi nói: "Lão già kia, đại ấn, vương bào, nghỉ giá của Hoang Châu Vương đưa qua đi."
Lão thái giám sứng sốt: "Vâng, bệ hạt"
Tâm của hoàng đế thực sự sâu tựa như biển.
Hai mươi dặm bên ngoài Đế Đô, có một Ố Bảo được xây dựng bởi đám người khá có quyền lực vào thời nhà Tân trước đây tên là Ổ Đào Hoa. Được đất theo tên của rừng đào bên ngoài ổ bảo.
Vào tháng ba, hoa sớm nở ở ổ bảo, nơi đặc biệt đẹp trong thế giới băng tuyết
Vào buối trưa, mây đen u ám vẫn che khuất mặt trời. Do tuyết rơi dày đặc và đường bị đóng băng, đoàn xe Hoang Châu Vương mất nửa buổi chỉ mới chạy được hai mươi dặm đường.
Lúc này, đoàn xe của Hạ Thiên và Tư Mã Lan đã đuổi kịp đại đội và hợp binh một chỗ.
"Báo..."
Cao Phi từ trong Ổ Bảo chạy ra, dừng lại trước xe ngựa của Hạ Thiên, chắp tay hành lễ: “Vương gia, Ổ Bảo này bị bỏ. hoang đã lâu, bên trong không có người, chúng ta có nên bắc. nồi nấu ăn ở đây, nghỉ ngơi một lúc rồi khởi hành không?"
Hạ Thiên lắc đầu: "Không phải là nghỉ ngơi, mà là ở lại đây qua đêm, sáng mai lại lên đường!"
Lời vừa dứt, Lô Thụ, Cao Phi, Tư Mã Lan, Tư Mã Qua đều sững sờ!
Tư Mã Qua khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn tiếu thư nhà mình, có chút khinh thường nói: "Chúng ta vừa mới rời khỏi Đế Đô, chẳng lẽ Vương gia đã mệt mỏi rồi sao?"
Từ Mã Lan trừng mắt nhìn nàng ta: "Tiểu Qua, không được vô lễ với Vương gia! Nếu Vương gia đã lựa chọn qua đêm ở đây thì tự lý do của Vương gia!"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Qua hiện lên vẻ bất mãn, nhẹ giọng lấm bẩm: "Đúng là quen cưng chiều.
Tư Mã Lan duỗi bàn tay ngọc ra nhéo nhéo vòng eo thon gọn của Tư Mã Qua, khiến bộ ng ực cao lớn của nàng ta khế run lên.
Tư Mã Lan tỏ vẻ xấu hổ: "Vương gia thứ tội, đều do thường ngày Lan Nhi quá cưng chìu nàng ta nên mới khiến nàng ta vô lễ với Vương gia như vậy. Nếu Vương gia tức giận, xin trách phạt Lan Nhi."
Nói xong, Tư Mã Lan ngoan ngoãn chờ đợi phản ứng của Hạ Thiên
“Ha ha... Hạ Thiên không tức giận mà cười nói: “Tư Mã Qua không sợ vất vả, hộ tống chúng ta đến Đại Hoang Châu, làm sao bản vương có thể trách nàng ấy được?”
Vẻ khiêu khích trong mắt Tư Mã Qua biến mất: “Vương gia rộng lượng, là Tư Mã Qua lỡ lời!”
Hạ Thiên lại giải thích: "Phần lớn chiến sĩ trong Thân Vệ. Doanh của ta đều chưa khỏi thương cũ, nếu điên cuồng lên đường trong khi thân thể đang thương bệnh thì thân thể sẽ không chịu nổi! Cho nên, mấy ngày tới chúng ta sẽ đi nửa ngày, nghỉ ngơi nửa ngày một đêm! Khi vết thương của các chiến sĩ tốt hơn, chúng ta sẽ tăng tốc hành trình!"
Tư Mã Lan khẽ gật đầu: "Thì ra là thế!” Đám thân vệ nghe vậy, mắt không khỏi lại ươn ướt!
Hoá ra Vương gia đang đau lòng cho sức khoẻ của bọn họi
Các chiến sĩ đều vỗ ngực nói: "Vương gia, chúng ta có thể!"
*Vương gia, trước đây chúng ta hành quân vội vã, thức mấy ngày đêm cũng không có vấn đề gì!"
"Vương gia, Đại Hoang Châu quân tình nguy cấp, thân thể chúng ta chịu được, tiếp tục lên đường đi!"
Hạ Thiên mỉm cười vẫy tay, hiện trường trở nên im lặng: *Ta là Vương gia của các ngươi, cũng là một đại phụ, là y sư: Hiện tại, thứ các ngươi cần nhất chính là ăn một bữa ngon, tâm nước nóng, thay quần áo mới, ngủ một giấc thật ngon, lấy trạng thái tinh thần tốt hơn đi Đại Hoang Châu giết địch! Không cần nói thêm gì nữa, tối nay mọi người sẽ ở lại Ổ Bảo và qua đêm ở đây! Tiếu Bạch, bố trí đoàn xe cho tốt!”
“Vâng”
Tiểu Bạch nhận lệnh tiến vào, bên trong đã có chiến sĩ theo Cao Phi điều tra tiếp đón, dẫn xe ngựa về chuồng ngựa.
"Lô Thụ, Cao Phi, bố trí phòng thủ theo bản vết"
Hạ Thiên lấy ra một tờ giấy trắng có sơ đồ và lời giải thích trên đó!
Lô Thụ và Cao Phi cung kính nhận lấy, hai đôi mắt hố quét qua tờ giấy, sáng đến đáng sợ, bọn họ quay người bắt đầu bố trí phòng thủ Ổ Bảo theo sơ đồ.
Đôi mắt to sáng của Tư Mã Lan tràn đây tò mò: "Tiểu Qua, ngươi nhìn rõ trên giấy viết gì không?”
Tư Mã Qua lắc đầu: "Hai tên kia đề phòng ta đó! Không thấy rối"
Hai nàng dường như coi Hạ Thiên không tồn tại, ý tứ một hỏi một đáp rất rõ ràng... Hoang Thân Vương điện hạ chịu giải thích ư2
"Ha ha ha...”
Hạ Thiên cũng giả vờ như không nghe thấy, cười phóng khoáng, xoay người tiến vào Ổ Bảo.
Từ giờ trở đi, hẳn sẽ nằm bắt từng phút từng giây đế chữa lành vết thương cho các chiến sĩ thân vệ, dùng thức ăn để nhanh chóng khôi phục nguyên khí cho các chiến sĩ, nắm bắt từng giây phút để nâng cao hiệu quả chiến đấu của các chiến sĩ
Tư Mã Lan cần chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt phức tạp nhìn chảm chảm bóng lưng Hạ Thiên: "Tiểu Qua, chúng ta đi vào xem hân rốt cuộc có sắp xếp gì. Xem sự sắp xếp của Vương gia... có thế sống sót qua đại kiếp nạn tối nay không, có thế cho chúng ta nhìn thấy mặt trời ngày mai không?"
Danh sách chương
- Chương 1: C1: Hổ dữ muốn ăn thịt con
- Chương 2: C2: Ban hôn đại mỹ nhân
- Chương 3: C3: Lần đầu gặp mỹ nữ
- Chương 4: C4: Khảo sát tài nữ
- Chương 5: C5: Thương binh là báu vật
- Chương 6: C6: Bí mật của thương binh
- Chương 7: C7: Vinh quang tối cao
- Chương 8: C8: Chân tình đổi thật tình
- Chương 9: C9: Chí hướng của hoang thân vương
- Chương 10: C10: Lòng hoàng đế sâu như biển
- Chương 11: C11: Vương gia thích tắm rửa
- Chương 12: C12: Nữ hắc y đồng nhan
- Chương 13: C13: Giấc mơ tương tự
- Chương 14: C14: Vương gia có mì ngon
- Chương 15: C15: Lão quỷ là bảo vật
- Chương 16: C16: Mọi người đều nói vương gia phải chết
- Chương 17: C17: Âm hồn trong tuyết
- Chương 18: C18: Mũi tên vô tình
- Chương 19: C19: Võ giả có chân khí
- Chương 20: C20: Chiến đấu trong rừng cây nhỏ
- Chương 21: C21: Là loại biết võ công
- Chương 22: C22: Thu hoạch được bao nhiêu
- Chương 23: C23: Hản là vậy
- Chương 24: C24: Đúng thế
- Chương 25: C25: Là ngươi
- Chương 26: C26: Ngươi từ đâu đến
- Chương 27: C27: Vô cùng đáng giá
- Chương 28: C28: Tư mã lan nói rất nghiêm túc
- Chương 29: C29: Tân quý phi thương con không vụ lợi
- Chương 30: C30: Lô thụ
- Chương 31: C31: Mục tiêu của bọn hẳn là tông sư
- Chương 32: C32: Chắc chắn có thể
- Chương 33: C33: Vậy ta cảm ơn
- Chương 34: C34: Chương 34
- Chương 35: C35: Làm càn
- Chương 36: C36: Hạ thiên có yêu pháp sao
- Chương 37: C37: Trong vòng một đêm
- Chương 38: C38: Ngươi cứ chờ đi
- Chương 39: C39: Quả thực là không cần
- Chương 40: C40: Hoàng thành tư còn muốn dọa ta à
- Chương 41: C41: Vẽ lại khuôn mặt dáng người đi
- Chương 42: C42: Vậy thì nhảy
- Chương 43: C43: Binh gia
- Chương 44: C44: Có lẽ là vậy
- Chương 45: C45: Hay là thủ lĩnh băng cướp
- Chương 46: C46: Càng không biết giang hồ hiểm ác
- Chương 47: C47: Tại thời điểm này
- Chương 48: C48: Bọn họ trúng kế là tốt rồi
- Chương 49: C49: Bên trong cửa núi
- Chương 50: C50: Tàn nhẫn
- Chương 51: C51: Sát khí ngang trời
- Chương 52: C52: Tư mã qua không nói nên lời
- Chương 53: C53: Đúng là may mản biết bao
- Chương 54: C54: Cứ theo kế hoạch mà làm
- Chương 55: C55: Thế là chúng đã thua
- Chương 56: C56: Nếu hỏi thì sẽ phạm cấm ky
- Chương 57: C57: Mang rượu tới đây
- Chương 58: C58: Đây mới chỉ là khởi đầu
- Chương 59: C59: Mấy trăm loại binh khí
- Chương 60: C60: Đập vào mắt hai người họ một thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 61: C61: Giống như bù nhìn
- Chương 62: C62: Giết không tha
- Chương 63: C63: Lão nương nhiều sức lắm
- Chương 64: C64: Cũng coi như là một sự giải thoát
- Chương 65: C65: Nàng ta muốn nói điều gì
- Chương 66: C66: Còn ta cũng không tự sát
- Chương 67: C67: Tùy ngươi
- Chương 68: C68: Dọc đường đi
- Chương 69: C69: Không đủ
- Chương 70: C70: Dùng bạo lực đàn áp bạo lực
- Chương 71: C71: Giả thần giả quỷ
- Chương 72: C72: Khoảnh khắc này
- Chương 73: C73: Chủ nhân
- Chương 74: C74: Thánh sứ
- Chương 75: C75: Ở cổng sảnh tụ nghĩa
- Chương 76: C76: Nhưng mà
- Chương 77: C77: Bản
- Chương 78: C78: Hôm nay ngươi chết chắc rồi
- Chương 79: C79: Hoàng thất tiền tân còn có kho báu sao
- Chương 80: C80: Chắc chẳn là tư mã lan phải không
- Chương 81: C81: Gi3t chết các ngươi
- Chương 82: C82: Thần bí lại đanh thép
- Chương 83: C83: Chết tiệt
- Chương 84: C84: Vào lúc này
- Chương 85: C85: Tiểu qua xin cáo từ trước
- Chương 86: C86: Ngọn lửa xua tan bóng tối
- Chương 87: C87: Nhưng mà rất có thể sẽ có cơ quan
- Chương 88: C88: Đao quang kiếm ảnh
- Chương 89: C89: Chúng ta cùng quên nhau ở chốn giang hồ này đi
- Chương 90: C90: Có lẽ suốt đời khó quên
- Chương 91: C91: Hạ thiên cũng nghĩ vậy
- Chương 92: C92: Vương gia đã nhìn ra cái gì à
- Chương 93: C93: Hạ thiên cũng rất tò mò
- Chương 94: C94: Vô cùng sống động
- Chương 95: C95: Mọi người đều nhận lệnh
- Chương 96: C96: Trong lúc nhất thời
- Chương 97: C97: Các thôn trang lớn đều sôi trào
- Chương 98: C98: Hoàn toàn không có khả năng
- Chương 99: C99: Còn lại đều là người một nhà
- Chương 100: C100: Vương gia nhìn chúng ta rồi
- Chương 101: C101: Ngươi đến từ hoang châu
- Chương 102: C102: Ngươi không thi triển võ công à
- Chương 103: C103: Có ý gì
- Chương 104: C104: Tông sư không thể giết được ta
- Chương 105: C105: Tài nữ đệ nhất của đế đô
- Chương 106: C106: Tuy nhiên
- Chương 107: C107: Sao có thể như vậy được chứ
- Chương 108: C108: Lúc này
- Chương 109: C109: Cẩn thận
- Chương 110: C110: Mọi chuyện bỗng thay đổi
- Chương 111: C111: Người rơi vào bấy lại là nàng ta
- Chương 112: C112: Mọi người đừng lo lắng
- Chương 113: C113: Đây là phần thưởng của ngươi
- Chương 114: C114: Mọi người lại cười ầm lên
- Chương 115: C115: Bổn thái tử tức chết mất
- Chương 116: C116: Không nhịn được mà thở dài
- Chương 117: C117: Sát khí
- Chương 118: C118: Hản có cái gan đó sao
- Chương 119: C119: Đầu là của ông ta
- Chương 120: C120: Điều này thật sự bất thường
- Chương 121: C121: Không phải giả vờ giả vịt
- Chương 122: C122: Sao lại như thế
- Chương 123: C123: Bên ngoài cửa sổ
- Chương 124: C124: Tần quý phi không lên tiếng nữa
- Chương 125: C125: Nàng nghĩ sao
- Chương 126: C126: Không thể
- Chương 127: C127: Trong lòng tào uy rất hận
- Chương 128: C128: Cái quái gì vậy chứ
- Chương 129: C129: Máu trong lồ|\|g ngực bắt đầu sôi sục
- Chương 130: C130: Tốt quá rồi
- Chương 131: C131: Sáng sớm
- Chương 132: C132: Lúc này
- Chương 133: C133: Bây giờ
- Chương 134: C134: Đứng lên đi
- Chương 135: C135: Các quan thần náo động
- Chương 136: C136: Một người muốn giúp
- Chương 137: C137: Thật sự rất đáng sợ
- Chương 138: C138: Tại sao tháng ba lại lạnh
- Chương 139: C139: Kết quả rất thất vọng
- Chương 140: C140: Đó là ai
- Chương 141: C141: Ngươi nói đi
- Chương 142: C142: Sao lại thế
- Chương 143: C143: Ông ta nói rất nghiêm túc
- Chương 144: C144: Mẹ kiếp
- Chương 145: C145: Cái gì
- Chương 146: C146: Tại sao tiểu anh tử lại không thích nàng ấy
- Chương 147: C147: Đương nhiên là lan nhi
- Chương 148: C148: Yêu nữ tung hoành
- Chương 149: C149: Đúng vậy
- Chương 150: C150: Phòng bị như đã diễn tập
- Chương 151: C151: Giờ phút này
- Chương 152: C152: Hắn chính là cửu hoàng tử
- Chương 153: C153: Cái quái gì đang diễn ra vậy hả
- Chương 154: C154: Nhanh hơn chút nữa
- Chương 155: C155: Gió bắc thổi mạnh
- Chương 156: C156: Cướp nữ nhân
- Chương 157: C157: Tại thời điểm này
- Chương 158: C158: Nhất định là tả thừa tướng
- Chương 159: C159: Một tiếng đoạt phách
- Chương 160: C160: Rốt cuộc đây là thói đời gì vậy
- Chương 161: C161: Ta không tin
- Chương 162: C162: Tiêu đời rồi
- Chương 163: C163: Một ngàn chiến mã
- Chương 164: C164: Sau đó
- Chương 165: C165: Cảm ơn nghĩa phụ
- Chương 166: C166: Ngươi cũng thấy vậy sao
- Chương 167: C167: Khả năng này rất lớn
- Chương 168: C168: Giờ phút này
- Chương 169: C169: Nhưng bây giờ
- Chương 170: C170: Lý phi đã hiểu
- Chương 171: C171: Có đẹp không
- Chương 172: C172: Lúc này
- Chương 173: C173: Nhưng không sao
- Chương 174: C174: Tân hồng y cười
- Chương 175: C175: Nếu không sẽ diệt tào gia
- Chương 176: C176: Ta thật sự tin tưởng người
- Chương 177: C177: Chuyện này rất kỳ lạ
- Chương 178: C178: Vô diện nhân sững sờ
- Chương 179: C179: Nhưng hiện thực quả là tàn khốc
- Chương 180: C180: Cho nên
- Chương 181: C181: Ta tin vương gia
- Chương 182: C182: Vương gia không cần gấp gáp như vậy
- Chương 183: C183: Ngươi tìm người đó làm gì
- Chương 184: C184: Đúng một nửa
- Chương 185: C185: Lúc này
- Chương 186: C186: Đây là ý trời
- Chương 187: C187: Nghĩ lại mà sợ
- Chương 188: C188: Bây giờ nghĩ lại
- Chương 189: C189: Nhưng chết là cái chắc
- Chương 190: C190: Một bên khác
- Chương 191: C191: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
- Chương 192: C192: Hay là nhìn mẫu phi ta
- Chương 193: C193: Có những món nợ máu
- Chương 194: C194: Tuyệt đối không được
- Chương 195: C195: Trong xe ngựa
- Chương 196: C196: Nếu vậy
- Chương 197: C197: Cửa thành
- Chương 198: C198: Vương gia có gì dặn dò
- Chương 199: C199: Tiểu thư
- Chương 200: C200: Chỉ mong
- Chương 201: C201: Ngươi là bát vương ca của hắn mà
- Chương 202: C202: Trí tuệ của thánh nhân
- Chương 203: C203: Giờ nên xông lên bắt sống
- Chương 204: C204: Đồ ngốc
- Chương 205: C205: Ngươi nói xem
- Chương 206: C206: Chỉ có vẻ lạnh lùng và đề phòng
- Chương 207: C207: Quả nhiên
- Chương 208: C208: Tàng cửu kéo rèm lên
- Chương 209: C209: Thế nào mới là nặng
- Chương 210: C210: Nhất định là vậy
- Chương 211: C211: Bản vương là thiên mệnh chỉ tử
- Chương 212: C212: Nàng ta giết ai
- Chương 213: C213: Nhất định phải giết
- Chương 214: C214: Ngươi thực sự sẽ ăn thịt ta ư
- Chương 215: C215: Ngươi lấy được ở đâu vậy
- Chương 216: C216: Tắc hạ học cung
- Chương 217: C217: Sức chiến đấu tổng hợp có thể tiêu diệt cả một đất nước
- Chương 218: C218: Tắc hạ học cung kia ở đâu
- Chương 219: C219: Đúng vậy
- Chương 220: C220: Lại là nữ à
- Chương 221: C221: Quân hiệu là gì
- Chương 222: C222: Lão yêu nữ là sao
- Chương 223: C223: Không ai được phép
- Chương 224: C224: Các binh lính đứng nghiêm trang
- Chương 225: C225: Đứng lên đi
- Chương 226: C226: Đúng vậy
- Chương 227: C227: Thêm dầu
- Chương 228: C228: Thế nhưng
- Chương 229: C229: Tất cả đứng dậy
- Chương 230: C230: Một canh giờ sau
- Chương 231: C231: Đúng là ngây thơ
- Chương 232: C232: Luồng khí lạnh giết người
- Chương 233: C233: Lão già
- Chương 234: C234: Hạ đế vội vàng mở ra đọc
- Chương 235: C235: Đúng là đau đầu
- Chương 236: C236: Lời thề này thật là kỳ dị
- Chương 237: C237: Quỳ xuống
- Chương 238: C238: Hay là bọn ta sẽ giết ngươi
- Chương 239: C239: Hạ thiên còn chưa nói dứt lời
- Chương 240: C240: Ở trong bóng tối
- Chương 241: C241: Ác phỉ đã bản hết mũi tên
- Chương 242: C242: Giờ phút này
- Chương 243: C243: Tên nỏ chưa nhìn thấy bao giờ
- Chương 244: C244: Không thể nào
- Chương 245: C245: Cái gì
- Chương 246: C246: Chắc chắn là như vậy
- Chương 247: C247: Chúng ta nhất định sẽ thắng
- Chương 248: C248: Sau đó
- Chương 249: C249: Trên chiến trường lúc này
- Chương 250: C250: Giờ phút này
- Chương 251: C251: Rốt cuộc ngươi là ai
- Chương 252: C252: Người có tên cây có bóng
- Chương 253: C253: Gân trên cổ tay
- Chương 254: C254: Phá cho ta
- Chương 255: C255: Chân khí phóng ra ngoài
- Chương 256: C256: Vào lúc này
- Chương 257: C257: Quả nhiên
- Chương 258: C258: Bỗng nhiên
- Chương 259: C259: Hai bên chiến trường
- Chương 260: C260: Tốc độ tăng vọt
- Chương 261: C261: Buông tay
- Chương 262: C262: Xin tha mạng
- Chương 263: C263: Ngay sau đó
- Chương 264: C264: Có lẽ vậy
- Chương 265: C265: Có một số chạy đến chỗ ta
- Chương 266: C266: Chỉ còn lại thân và đầu
- Chương 267: C267: Rất nhiều
- Chương 268: C268: Ngươi có biết không
- Chương 269: C269: Vàng bạc
- Chương 270: C270: Vậy ngày mai lại tới tìm hắn luận bàn
- Chương 271: C271: Đau quá
- Chương 272: C272: Hạ thiên hơi khiếp sợ
- Chương 273: C273: Số lượng này thật nhiều
- Chương 274: C274: Hạ thiên suy nghĩ
- Chương 275: C275: Phỉ gia xong đời rồi
- Chương 276: C276: Mặt trời đang nhô lên
- Chương 277: C277: Chúng ta chắc chẳn
- Chương 278: C278: Hạ thiên xua tay
- Chương 279: C279: Đến khi hắn tới địa điểm đã định
- Chương 280: C280: Hạ thiên thấy kinh ngạc
- Chương 281: C281: Sao bổn vương lại biết
- Chương 282: C282: Cần chứ
- Chương 283: C283: Bọn họ thăng chắc rồi
- Chương 284: C284: Có ma quỷ
- Chương 285: C285: Máu tươi
- Chương 286: C286: Quả thật hơi mong đợi
- Chương 287: C287: Ngươi hãy đoán tiếp đi
- Chương 288: C288: Mong đợi quá đi
- Chương 289: C289: Ngươi chán sống rồi à
- Chương 290: C290: Ngươi sinh con không có hậu môn
- Chương 291: C291: Ngự thư phòng
- Chương 292: C292: Lý kiếm ngươi đừng mơ tới
- Chương 293: C293: Vậy thì cảm ơn tộc trưởng
- Chương 294: C294: Phía trước núi thần long
- Chương 295: C295: Không đủ
- Chương 296: C296: Tại thời điểm này
- Chương 297: C297: Không biết
- Chương 298: C298: Hạ thiên có hơi bất ngờ
- Chương 299: C299: Đầu tiên là tô kỳ
- Chương 300: C300: Thời gian lặng lẽ trôi đi
- Chương 454: C454: Không biết
- Chương 455: C455: Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì
- Chương 456: C456: Trong tiếng cười của tứ đại viện trưởng
- Chương 457: C457: Nhanh đi
- Chương 458: C458: Ngươi xem
- Chương 459: C459: Nàng ta là giai nhân phương nam
- Chương 460: C460: Ý của hoang châu vương là
- Chương 461: C461: Thế nào
- Chương 462: C462: Linh hồn thơ
- Chương 463: C463: Các ngươi làm trước đi
- Chương 464: C464: Cái tên thật là kêu
- Chương 465: C465: Như hắn ta mong muốn
- Chương 466: C466: Ngươi tặng thơ cho ta
- Chương 467: C467: Vậy thì tại sao ngài lại kéo bọn ta cùng đợi
- Chương 468: C468: Lão phu biết rồi
- Chương 469: C469: Đống lửa cháy hừng hực
- Chương 470: C470: Ngay lập tức
- Chương 471: C471: Trong khu rừng nhỏ
- Chương 472: C472: Ức hiếp người của tộc ta
- Chương 473: C473: Cái gì đến rồi
- Chương 474: C474: Cũng còn may
- Chương 475: C475: Bây giờ thì có rồi
- Chương 476: C476: Không có
- Chương 477: C477: Quả nhiên rất hợp
- Chương 478: C478: Mọi người đứng dậy đi
- Chương 479: C479: Cổ phong lắc đầu
- Chương 480: C480: Nếu là vậy thì sao
- Chương 481: C481: Ngay sau đó
- Chương 482: C482: Nhìn thấy dáng vẻ
- Chương 483: C483: Phía bên kia
- Chương 484: C484: Nàng ta lại không chút hoảng hốt
- Chương 485: C485: Sóng đánh mãnh liệt
- Chương 486: C486: Rượu ngon
- Chương 487: C487: Tại sơn cốc thần long
- Chương 488: C488: Thật khiến tiểu qua tức muốn chết mà
- Chương 489: C489: Thoáng chốc
- Chương 490: C490: Không giống
- Chương 491: C491: Lúc này
- Chương 492: C492: Ngài đang nhớ đến con ư
- Chương 493: C493: Lần trước
- Chương 494: C494: Hạ thiên gật đầu
- Chương 495: C495: Lúc này
- Chương 496: C496: Giai nhân nan tái đắc
- Chương 497: C497: huyệt vị thứ tư
- Chương 498: C498: Ngươi tìm ta có chuyện gì
- Chương 499: Huyệt vị thứ ba!
- Chương 500: Ngươi tìm ta có chuyện gì?
- Chương 501: Hay là không?
- Chương 502: Tuyệt đối không thể!
- Chương 503: Ta quên từ lâu rồi!
- Chương 504
- Chương 505: Ánh trăng mờ ảo
- Chương 506: Hoang Châu Vương!
- Chương 507: Chớp mắt đã quá trưa
- Chương 508: Ông ta đẩy cửa đi vào
- Chương 509: Bỗng nhiên
- Chương 510: Mặt Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt!
- Chương 511: Chiec chum vo tan!
- Chương 512: Chính là bản vương!