Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1217: Trường hà kiếm đạo 1

Hắc vụ bao phủ cả bầu trời, khiến toàn bộ đều rơi vào hắc ám, lúc này giống

như tận thế tới.

“Mấy thứ này là gì…”

Diệp Lạc nhìn hắc vụ trên bầu trời, cau mày.

Hắn ta nhìn ra được, những hắc vụ này e rằng đều tới vì Vô Đạo Tông bọn họ.

Nhưng mà hắn ta không biết rốt cuộc những hắc vụ này là gì.

Những hắc vụ này khiến hắn ta có loại cảm giác quỷ dị.

Cũng không thể nói là quỷ dị.

Hình như là, một loại cảm giác tà ác? Cảm giác rất tà ác rất tà ác.

Giống như những hắc vụ này là đại biểu cho một loại ác niệm tuyệt đối trên thế

gian.

“Đại sư huynh!”

Ở phía xa truyền tới giọng nói, chỉ thấy Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng bay

tới, vẻ mặt hơi kích động.

“Tứ sư muội, làm sao vậy?”

Diệp Lạc nhìn về phía đối phương, hỏi.

“Đại sư huynh, đám Đại La trong tông nói Thiên Thổ hàng lâm, hình như mục

tiêu là Vô Đạo Tông chúng ta, chúng ta nên ứng phó thế nào đây?”

Đạm Đài Lạc Tuyết vội vàng nói.

“Thiên Thổ? Đây là Thiên Thổ sao?”

Diệp Lạc sửng sốt một lát, có chút thẫn thờ.

“Theo như lời đám Đại La nói, đây là Thiên Thổ! Thiên Thổ là toàn bộ ác niệm

trên thế gian biến thành, lại càng như khu vực Thiên Đạo ở, Thiên Đạo cũng ý ở

ác niệm trấn áp, vùng đất này cũng được xưng là Thiên Thổ!”

Đạm Đài Lạc Tuyết nói ra hết những lời mình nghe được từ chỗ đám Đại la.

Nghe thấy những lời này, bỗng nhiên Diệp Lạc nhớ tới, khi mình từng gặp

tương lai, tương lai từng nói với hắn ta.

Nguy hiểm vĩ đại.

Thiên Thổ hàng lâm.

Vô Đạo Tông sụp đổ.

Hắn ta mở trường hà kiếm đạo, không chịu Thiên Đạo quản lý.

Bỗng nhiên lúc này Diệp Lạc ngộ ra.

Hắn ta biết mình nên làm cái gì.

Mở trường hà kiếm đạo, trấn thủ trường hà kiếm đạo!

Ở trong trường hà kiếm đạo, Vô Đạo Tông có thể sinh tồn!

Lúc này Diệp Lạc bắt đầu hành động, ánh mắt hắn nhìn bầu trời ở bên ngoài,

toàn thân bắt đầu khởi động kiếm ý, hắn ta xông lên bầu trời, chuẩn bị mở

trường hà kiếm đạo…



Trong bầu trời trên Ẩn Thiên Đảo, Diệp Lạc phóng lên trời.

Vô số hắc vụ ở xung quanh cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Lạc xong, giống

như sống lại, điên cuồng xông về phía Diệp Lạc, giống như muốn cắn nuốt hắn

ta.

Diệp Lạc nhìn những hắc vụ này, khẽ nhíu mày.

Hắn ta có thể cảm nhận được, những hắc vụ này vô cùng quỷ dị, trong đó ẩn

chứa lực lượng tà ác vô cùng đáng sợ.

Đại La Kim Tiên bình thường, chỉ sợ đều không thể ứng phó những hắc vụ này.

Nhưng đối với Diệp Lạc mà nói, vấn đề không lớn.

Bởi vì hắn ta là thánh nhân!

Hai ngón tay Diệp Lạc xác nhập thành kiếm chỉ, chém về phía trước.

Kiếm khí khủng bố quét ngang mà qua.

Bùm…

Chỉ trong nháy mắt, hắc vụ xung quanh người Diệp Lạc bị dẹp yên, lập tức hình

thành một vùng chân không.

Hắc vụ bị đánh lui ngàn dặm vốn còn muốn tiếp tục xông tới cắn nuốt, nhưng

kiếm khí lưu lại trong không khí, lại cản trở hắc vụ tiến lên.

Hắc vụ và kiếm khí triệt tiêu lẫn nhau, người nào cũng không thể thắng lợi.

Diệp Lạc không quản những chuyện này, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vùng

hư không phía trước, hình chiếu kiếm đạo sau lưng hắn ta phóng thích mà ra.

Pháp lực toàn thân hắn ta lập tức đánh về phía hư không.

Bùm!

Hư không phía trước lập tức sụp đổ, khí tức hư vô hỗn độn tràn ngập mà ra.

Diệp Lạc không do dự, một mình chui vào trong.

Thân thể hắn ta lung lay một cái, đi tới trong một vùng hư vô hỗn độn.

Diệp Lạc mở một tay, một thanh kiếm đạo biến thành kiếm quang xuất hiện trên

tay, hắn ta cầm kiếm quang trong tay, chém ngang về phía trước.

Quang mang của kiếm quang chiếu rọi hư vô hỗn độn.

Kiếm khí khủng bố lan về trước.

Khi kiếm khí đánh trúng phía trước, một tia bạch quang từ nhỏ thành lớn, điên

cuồng nở rộ hào quang, giống như cảnh tượng ngày đó Diệp Lạc mở một vùng

tiểu Thiên Địa.

Diệp Lạc cũng thực sự đang mở một vùng Thiên Địa.

Chẳng qua vùng Thiên Địa mà hắn ta mở, là trường hà kiếm đạo, mà không

phải cái gọi là tiểu Thiên Địa.

“Hôm nay, kiếm đạo chi chủ ta lấy kiếm đạo mở trường hà kiếm đạo, sau này

phàm là người có tư chất kiếm đạo cường đại, đều có thể vào trường hà kiếm

đạo, tham ngộ kiếm đạo!”

Diệp Lạc chậm rãi mở miệng.

Giọng nói của hắn ta hóa thành sóng âm truyền khắp hư vô hỗn độn.

Giọng nói của hắn ta hạ xuống, giơ kiếm quang lên lần nữa, chém về phía bạch

quang ở phía trước.

Kiếm quang bay ra, cuốn theo hình chiếu kiếm đạo cùng chém tới.

Ong! Ong! Ong!

Âm thanh chói tai ong ong vang lên.

Một lát sau, một cửa thông đạo phù xuất hiện.

Diệp Lạc xoay người nhảy vào bên trong.

Hắn ta tiến vào trong thông đạo này, thì phát hiện không có gì, một vùng tối

đen.

Nơi này hoàn toàn khác với nơi hắn ta từng thấy trong dòng thời gian tương lai.

“Thiếu cái gì sao? Nơi này đúng là lãnh địa thuộc kiếm đạo, nhưng luôn có cảm

giác thiếu đi gì đó.”

“Rốt cuộc là thiếu đi thứ gì?”

Diệp Lạc không thể nghĩ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận