Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi
Chương 56: Nhẫn, anh hãy trả cho tôi
Trong ký ức đã qua, người đầu tiên nhắc đến hai chữ “ly hôn” thật ra là Tịch Tiện Thanh.
Lúc đó là sau khi Chúc Minh dùng tinh thần lực giúp Nước Rửa Chén xòe đuôi bằng tay xong, lý do Tịch Tiện Thanh đã đe dọa anh rằng sẽ ly hôn để lần sau không được tái phạm. Là bởi vì cậu của lúc đó, cho rằng Chúc Minh mới là bên cần cuộc hôn nhân này hơn.
Thời khắc này, não cậu giống như đột nhiên ngừng hoạt động. Tịch Tiện Thanh nhìn mặt Chúc Minh, không cách nào hiểu được từng câu từng chữ thốt ra từ miệng anh.
Vì dạo này mình bận rộn quá sao?
Hay vì ngày hôm đó đã không cùng anh đến trung tâm phục hồi?
“Có phải anh đã đọc bài báo kia rồi không?”
Chợt nhận ra điều gì đó, Tịch Tiện Thanh lấy điện thoại ra, muốn cho Chúc Minh xem lịch sử tin nhắn với Lục Chi Hòa: “Không phải như anh nghĩ đâu, là——”
“Tôi biết giữa hai người không có gì. Trên thực tế, cậu cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với tôi.”
Chúc Minh lắc đầu, giọng điệu nhu hòa nhưng kiên định ngắt lời cậu: “Chỉ là tôi hiểu ra, mình không muốn lừa gạt dì út bằng một thỏa thuận như vậy nữa.”
“Chúng ta chia tay trong hòa bình nhé?” Anh hỏi.
Đầu óc hóa thành một mớ hỗn độn, Tịch Tiện Thanh dán chặt mắt vào mặt Chúc Minh, đáp theo bản năng: “… Không được.”
Chúc Minh lẳng lặng nhìn cậu.
Anh hiểu quá rõ Tịch Tiện Thanh, hay đổi một cách nói khác, Tịch Tiện Thanh quá dễ hiểu. Vì thế, Chúc Minh nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, hỏi như gió thoảng mây bay: “Tại sao?”
Hệt như dự đoán, Tịch Tiện Thanh ngây người.
Hiển nhiên cậu không ngờ Chúc Minh sẽ hỏi ngược lại mình, cũng quá rõ rằng cậu cũng chưa nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này.
“Bởi vì anh đề nghị ly hôn quá mức đột ngột, hơn nữa còn vô trách nhiệm.”
Hơi thở trở nên nặng nề, Tịch Tiện Thanh cố giữ bình tĩnh giằng co với Chúc Minh, gần như hoảng loạn không thể lựa lời: “Ví dụ như bệnh của tôi, anh vẫn chưa giúp tôi chữa khỏi. Đây là trách nhiệm của anh. Với lại…”
Cậu vẫn dùng hai chữ “trách nhiệm” để trói buộc Chúc Minh, nhưng lúc này đây, Chúc Minh lại lắc đầu: “Tôi đã giúp cậu tìm được thuốc giải.”
Tịch Tiện Thanh: “Nhưng mà——”
“Đúng vậy, cậu định nói hiệu quả của thuốc không ổn định nhỉ. Nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, đó chỉ là vấn đề ở liều lượng.”
Chúc Minh nhìn cậu, khẽ nói, “Chỉ cần tâm lý, tình cảm và sin.h lý của cậu đủ dao động thì có thể khôi phục khả năng xòe đuôi trong một khoảng thời gian ngắn. Đây chính là thuốc giải, đây chính là câu trả lời.”
“Nhưng Tịch Tiện Thanh à, những thứ như giá trị cảm xúc không nên đòi hỏi từ bác sĩ, mà là từ bạn đời.”
Chúc Minh nhìn mặt cậu, lắc đầu: “Phương thức uống thuốc mập mờ hết lần này đến lần khác như thế thật sự là trách nhiệm của bác sĩ sao? Tôi không nghĩ vậy.”
Anh nói quá mức thẳng thắn, lại trúng ngay trọng tâm.
Tịch Tiện Thanh giống như bị thứ gì đóng đinh tại chỗ, lồng ng.ực phập phồng dữ dội.
Chúc Minh biết, chính vào giây phút này.
Anh cụp mắt, giơ tay về phía cuối chiếc bàn, lấy ra một tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn, rút hai tờ giấy hơi mỏng ra.
Khoảnh khắc thấy rõ nội dung trên trang giấy, con ngươi Tịch Tiện Thanh bỗng chốc co rụt, không thể tin nổi nhìn gương mặt nghiêng của Chúc Minh.
Chúc Minh: “Ký đi, chúng ta——”
Âm cuối nghẹn trong cổ họng vì cơn đau đột ngột, vì ngay giây tiếp theo, Tịch Tiện Thanh chợt tóm lấy cổ tay Chúc Minh. Trang giấy mỏng lập tức rời tay, bay lên không trung, rơi xuống đấy như những bông tuyết lất phất ngoài kia.
“Vậy nên đối với anh thì cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch diễn vì dì anh thôi, đúng không?”
Tịch Tiện Thanh không sao khống chế được sự run rẩy trong giọng nói, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm mặt Chúc Minh, nghiến răng, “Chúc Minh, trong khoảng thời gian này, anh, chẳng lẽ anh không có một chút——”
Cổ tay Chúc Minh bị siết mạnh đến mức phát đau, loạng choạng lùi về sau một bước.
Chân anh chỉ mời vừa hồi phục không bao lâu, để hoàn thành cuộc đối thoại này đã rất khó khăn, gắng gượng bằng ý chí cho đến bây giờ chỉ là để kết thúc thỏa thuận này sao cho giữ được chút thể diện.
Cuộc đối thoại ban nãy đã hao hết toàn bộ sức lực của anh, Tịch Tiện Thanh đột nhiên tóm cổ tay anh khiến Chúc Minh không thể đứng nổi nữa, phải lảo đảo vài bước, lần nữa ngồi huỵch xuống xe lăn phía sau.
Mãi cho đến giờ phút này, biểu cảm trên mặt anh mới để lộ chút sứt mẻ.
Vì thế Chúc Minh nhắm mặt lại, điều chỉnh hơi thở trong chốc lát, khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mắt đã khôi phục sự bình tĩnh: “Không thì sao?”
“Trong mắt tôi, từ đầu đến cuối đây chỉ là một cuộc thỏa thuận cậu tình tôi nguyện, không phải là một cuộc hôn nhân.” Anh nói.
Tịch Tiện Thanh không nói thêm gì nữa.
Đôi mắt đẹp tựa ngọc lục bảo thượng hạng ấy, trước đó đã lướt qua vẻ hoang mang, khiếp sợ và phẫn nộ, mà giờ đây, Chúc Minh nhìn thấy chúng đã hoàn toàn trầm xuống, hóa thành sự vắng lặng, lạnh lẽo vô tận.
Tuyết ngày một dày hơn, cái lạnh dần dà lan đến đầu ngón tay Chúc Minh.
“Đương nhiên, không tìm được nguyên nhân căn bệnh của cậu là sự thất trách của tôi.”
Rất lâu sau, khóe miệng Chúc Minh giật giật: “Để bồi thường, tôi sẵn lòng trả lại khoang thí nghiệm cho cậu, hoặc đền bù cho cậu——”
“Không cần.” Anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh hờ hững ngắt lời, “Anh giữ lại đi.”
Cuối cùng cậu cũng buông cổ tay Chúc Minh, đứng thẳng dậy, lạnh lùng lùi về sau vài bước.
Chúc Minh bỗng thấy không còn sức lực, dời mắt đi, cố hết sức cong môi: “Được.”
Tịch Tiện Thanh vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Chúc Minh như cũ, cứ như muốn nhìn xuyên thấu anh, thốt từng chữ một: “Nhưng còn nhẫn, anh hãy trả cho tôi.”
Thân thể Chúc Minh run lên.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ khàng đáp: “Được thôi.”
Mặc dù lúc đó Tịch Tiện Thanh đã sửa cặp nhẫn cưới được khảm viên kim cương xanh nho nhỏ này khá vội vàng, nhưng kể từ khi thỏa thuận bắt đầu đến giờ, không ai trong bọn họ từng tháo nó ra.
Chúc Minh cúi đầu, cong ngón tay lại rồi nâng lên, kéo chiếc nhẫn kia ra từng chút một.
Bởi vì đã lâu rồi không tháo ra, chiếc nhẫn hơi kẹt ở đốt ngón tay nên không dễ tháo ra, Chúc Minh vận thêm xíu lực, chiếc nhẫn mới nới lỏng ra một chút.
Tịch Tiện Thanh quan sát từng cử động nhỏ của anh bằng ánh mắt lạnh băng.
Nháy mắt khi chiếc nhẫn nhỏ bé ấy sắp rời khỏi đầu ngón tay, Tịch Tiện Thanh đột nhiên khàn giọng nói: “… Đủ rồi.”
Tay Chúc Minh thoáng khựng lại.
Hầu kết lăn lộn, dường như rốt cuộc Tịch Tiện Thanh vẫn không thể chịu được cảnh này mà quay mặt đi: “Vốn cũng chỉ là một món đạo cụ. Tôi không cần, cũng không thèm.”
Viên kim cương nhỏ được cắt gọt tinh xảo cộm trong lòng bàn tay, Chúc Minh không nói gì.
Cuối cùng, Tịch Tiện Thanh cúi người, nhặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn rơi vãi dưới đất lên.
Cậu nhanh tay ký qua loa lên giấy, ném tờ giấy và bút đến trước mặt Chúc Minh. Sau đó xoay người, không ngoảnh lại mà định rời khỏi khu vườn ngay lập tức.
Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Chúc Minh nhẹ nhàng mở miệng: “Mười giờ sáng mai, gặp ở Cục Dân chính.”
Hình như Tịch Tiện Thanh đã dừng bước.
Cậu đứng trong màn đêm đặc sệt bị bao phủ bởi trận tuyết lớn, không nói một lời, cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ đưa lưng về phía Chúc Minh. Mãi một lúc sau mới tiếp tục nhấc chân lên, xoay người hướng về phía căn biệt thự.
Trận tuyết này kéo dài ròng rã cả một tuần.
Sau đó, nó chuyển thành một cơn bão tuyết dữ dội. Nhiều con đường bị phong tỏa, các trường đại học cũng tới tấp thông báo tạm cho nghỉ học, hầu hết cư dân đều bị mắc kẹt trong nhà.
Vào mùa tuyết buồn tẻ, chán ngắt khiến người ta mệt mỏi này, một tin tức gây sốc đã bùng nổ trên hot search——Truyền thông đưa tin, Tịch Tiện Thanh – cháu trai của người đại diện khu sáu, đồng thời cũng có thể là đời kế tiếp tuyên bố đã ly hôn với người yêu khu bảy vừa kết hôn chớp nhoáng chưa tròn một năm.
Không có gì bất ngờ khi tin tức này đã khiến các cư dân mạng tranh luận sôi nổi.
“Tôi bị mất trí nhớ hả trời? Chẳng phải mới cách đây không lâu còn hôn nhau say đắm trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Tịch cơ mà. Tôi vẫn còn lưu tấm đó trong máy (vì hai người này đẹp quá), sao tự dưng lại ly hôn?”
“Lúc mới nghe tin hai người họ kết hôn tôi đã biết là không bền… Người khu sáu và người khu bảy vốn không cùng một thế giới. Có lẽ trước khi kết hôn có thể giữ được hạnh phúc một thời gian nhờ tình yêu, nhưng sau khi kết hôn thì sự khác biệt về tam quan và tính cách sẽ khó lòng chịu đựng được. Không ai muốn nhường nhịn ai đâu.”
“Tôi nghe người ta đồn, hình như do năm xưa Chúc Minh bị tai nạn giao thông, bỏ lỡ cuộc tranh cử vị trí người khu bảy nên bất mãn với chuyện Tịch Tiện Thanh phải chế tác tác phẩm cho người đứng đầu đương nhiệm khu bảy. Hai người dần nảy sinh mâu thuẫn, nên mới đòi ly hôn đó…”
Không ai biết tại sao bọn họ đột ngột ly hôn, giống như lúc đó chẳng ai biết bọn họ đã yêu nhau như thế nào, rồi lại hấp tấp đến nỗi bước vào ngưỡng cửa hôn nhân vậy.
Hot search này phổ biến trên mạng xã hội suốt một tuần, nhưng khi bão tuyết tan, thời tiết dần ấm lên, tin tức này cũng dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Khu sáu, trong phòng ngủ tối đen như mực, Tịch Tiện Thanh đang nằm trên giường.
Ngày đến Cục Dân chính để giải quyết các thủ tục cuối cùng, không ai trong bọn họ đến trễ.
Vẻ mặt của Chúc Minh rất bình thản, cho nên Tịch Tiện Thanh khi ấy cũng đã kiểm soát được biểu cảm của mình, muốn để bản thân trông còn bình tĩnh, thong dong hơn cả anh, không thèm để tâm đến cuộc hôn nhân này.
Hai người đều kiềm chế đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Bởi vậy nhìn từ ngoài vào, tuy bọn họ không thể chia tay trong hòa bình, nhưng ít ra cũng không đến nỗi quá mất mặt.
Nhưng Tịch Tiện Thanh không hề bình tĩnh như cách cậu thể hiện.
Sốc, hoang mang, phẫn nộ, những thứ cảm xúc hỗn loạn lấp đầy lấy lồng ng.ực cậu. Sau khi về đến nhà, nhìn chòng chọc vào tờ chứng nhận ly hôn kia, những cảm xúc phức tạp đó cuối cùng cũng kịch liệt trộn lẫn vào nhau, hóa thành thứ cảm xúc trống rỗng vô tận.
Trống rỗng đến mức khiến Tịch Tiện Thanh thấy mông lung.
Tại sao trái tim lại có cảm giác bị thứ gì đó siết chặt, khiến người ta khó thở, thậm chí còn ngột ngạt như thể máu chẳng thể lưu thông?
Trong căn phòng tối tăm, Tịch Tiện Thanh mệt mỏi nhắm mắt lại, dòng suy nghĩ trôi đi xa, trở lại buổi chiều bị Tịch Kiến Phong gọi về nhà chính quở trách.
Thật ra bằng chứng lúc đó chất thành núi, không chừa lại một con đường sống.
——Hồ sơ bệnh án của Tịch Tiện Thanh ở khu bảy, đề tài nghiên cứu của Chúc Minh, mật báo của quản lý khu nghỉ dưỡng khu hai là Lý Thuận, thậm chí còn có đoạn đối thoại trong game ở khu bốn bị nghe lén được.
Dù cho lúc ấy bọn họ đã cẩn trọng từng bước như đang đi trên băng mỏng, nhưng trong mắt người có tâm, vẫn có trăm ngàn chỗ hở.
“Con có biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào con không?”
Tịch Kiến Phong xẵng giọng mở miệng nói: “Con có biết nếu ông không ngăn cản Tịch Hồng Minh thì đợi đến khi nó gửi những thông tin này đến giới truyền thông thì dư luận sẽ ảnh hưởng đến đợt đánh giá và tương lai của con như thế nào không?”
Tịch Tiện Thanh không trả lời.
“Ông biết, trước giờ con luôn có yêu cầu quá mức nghiêm khắc đối với bản thân, không muốn để lộ bất kỳ khuyết điểm nào trước mặt người khác.”
Tịch Kiến Phong thở dài: “Nhưng mà Tiện Thanh, dùng lời nói dối và cách thức dối lừa để giấu đi điểm yếu nhằm bày ra cái gọi là hoãn mỹ, đem cả cuộc đời lẫn tình yêu đi tính toán để có được vị trí này, đó là điều con muốn sao?!”
“Nhưng ông nội, nếu không nói dối hay giấu giếm.” Một lúc sau, Tịch Tiện Thanh cất lời, “Thì có lẽ từ lúc bắt đầu, con đã chẳng có cơ hội để tranh giành vị trí này.”
Cậu rất ít khi nói ra lời trực tiếp chống đối như vậy, Tịch Kiến Phong nổi giận đùng đùng vỗ mạnh lên bàn: “Cho nên con vẫn bướng bỉnh cho rằng bản thân không làm sai, có đúng không?”
Chiếc bát ngọc đựng thức ăn cho cá rơi xuống, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hạt thức ăn cho cá lăn trên sàn nhà. Tịch Tiện Thanh đứng thẳng người, nhưng không hề nói một lời.
“Ông biết, mấy năm gần đây Tịch Hồng Minh vẫn luôn để mắt đến điểm yếu của con, các con sống không dễ dàng gì.”
Rất lâu sau đó, Tịch Kiến Phong nhắm mắt, thở dài, “Vì lý do đó, tài năng của con, và cả ông đã nợ con và Mộ Phi… Ông đã cố tình bồi dưỡng con đến vị trí này.”
“Nhưng tiền đề của hết thảy là, đầu tiên con phải là chính mình. Bạn đời của con phải là một người có tiếng nói chung với con, có thể dìu dắt lẫn nhau, thật lòng yêu thương nhau.”
Ông mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Tịch Tiện Thanh: “Mà không phải lợi dụng và dây dưa với người có quỹ đạo cuộc đời khác hẳn vì để thỏa mãn mục đích của bản thân. Không chỉ làm hại bản thân mà còn làm tổn thương người khác.”
Lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh lặng lẽ phập phồng.
“Con làm ông quá thất vọng, Tiện Thanh.”
Tịch Kiến Phong chán ngán quay lưng lại, day nắn giữa mày: “Nếu con còn muốn tranh vị trí người đại diện, thì trước khi đợt đánh giá này kết thúc, hãy nhanh chóng ly hôn với đứa nhóc khu bảy kia đi.”
Cơ thể Tịch Tiện Thanh chợt run lên.
Trong đầu là một mớ hỗn độn, lý trí mách bảo Tịch Tiện Thanh, mày đã cố gắng bao nhiêu năm vì vị trí này, điều duy nhất mày phải làm bây giờ chính là nghe theo từng lời Tịch Kiến Phong nói.
Thế nhưng, như bị ma xui quỷ khiến, cậu nhìn bóng lưng Tịch Kiến Phong, bờ môi run rẩy, buột miệng thốt ra một câu: “Con và Chúc Minh, không chỉ vì thỏa thuận mới…”
Tịch Kiến Phong nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cậu: “Cái gì?”
Tịch Tiện Thanh há miệng, lại không thể phát ra âm thanh.
Bởi vì chính cậu cũng không biết đáp án.
Không phải kết hôn chỉ vì thỏa thuận, vậy là vì cái gì?
Sự thật rằng bọn họ đã đi đến bước này vì mỗi người đều cần thứ gì đó ở đối phương. Nụ hôn và sự thân mật giữa cậu và Chúc Minh trước nay đều dưới cái danh uống thuốc. Quan hệ giữa bọn họ là gì? Ngay cả chính bản thân Tịch Tiện Thanh cũng không xác định được câu trả lời.
Tịch Kiến Phong nhìn Tịch Tiện Thanh chăm chú, hình như đã nhìn ra điều gì: “Rốt cuộc cảm xúc của con đối với đứa nhóc kia là gì?”
Đầu óc Tịch Tiện Thanh trống rỗng: “Con… không biết.”
“Con đã nhìn thấu trái tim mình chưa?”
Tịch Kiến Phong lại không cho cậu quá nhiều thời gian để tự hỏi, tiếp tục hỏi dồn: “Cảm xúc của đứa nhóc kia đối với con, liệu có giống vậy hay không?”
Thấy Tịch Tiện Thanh ngơ ngác đứng yên tại chỗ, Tịch Kiến Phong im lặng một hồi lâu, lắc đầu thở dài.
“Ông sẽ không phạt con. Ông sẽ tiếp tục cho con và Tịch Sâm tiếp xúc với các mối quan hệ và nguồn lực của ông, để con dần hiểu rõ vị trí này mang ý nghĩa gì.”
Tịch Kiến Phong vô cùng mệt mỏi xua tay, “Ông mong con tự hỏi lại ý nghĩa của cuộc hôn nhân này. Bởi vì trong mắt ông, nó là lợi dụng, là thỏa thuận, thậm chí có thể là điểm yếu để người khác nhằm vào con. Nhưng nó không phải là một cuộc hôn nhân chân chính.”
“Không chỉ vì chính con, mà còn vì đứa nhóc khu bảy kia.”
Ông thở dài nói: “Tiện Thanh, con phải học cách đối diện với lòng mình.”
Suy nghĩ của Tịch Tiện Thanh lúc đó rất phức tạp và hỗn loạn, vô thức trốn tránh việc tự hỏi.
Bởi vì mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân khi uống thuốc với Chúc Minh thuộc vùng an toàn của cậu, cậu cảm thấy việc duy trì nó không có gì xấu, cũng không muốn phân biệt rõ ràng những cảm xúc khó hiểu ấy.
Chỉ nghĩ rằng, có lẽ mình cần thêm chút thời gian, biết đâu có thể hiểu được mối quan hệ giữa mình với Chúc Minh.
Mà điều cậu không ngờ đến là, Chúc Minh không cho cậu thời gian và cơ hội để ngẫm lại.
Chúc Minh thông minh hơn cậu, lý trí hơn cậu, hiểu rõ giá trị và ý nghĩa của cuộc hôn nhân này hơn cậu. Trước khi kết hôn anh dễ dàng đồng ý, giờ đây ly hôn cũng kết thúc một cách gọn gàng.
Đêm tuyết rơi vào bữa tiệc sinh nhật, giây phút khi nghe Chúc Minh nói ra hai chữ “ly hôn”, Tịch Tiện Thanh cảm thấy sự rối rắm của bản thân suốt khoảng thời gian qua mới nực cười làm sao, rồi lại cảm thấy Chúc Minh thật lạnh lùng và ích kỷ.
Nếu Chúc Minh không để tâm đến cuộc hôn nhân này, vậy thì cậu cũng không thèm quan tâm.
Chứng nhận lý hôn bị vứt đại trong ngăn bàn, món quà sinh nhật chưa tặng bị ném vào một góc, sách vở và đồ dùng hằng ngày mà Chúc Minh để lại bị vứt thẳng vào trong kho.
Tất cả mọi thứ liên quan đến Chúc Minh, Tịch Tiện Thanh dứt khoát tách chúng ra khỏi cuộc sống của mình.
Nhưng rồi, không rõ vì sao mà cậu thấy rất trống trải.
Dù cho có rất nhiều người làm trong nhà, dẫu cho Tịch Mộ Phi và Diệp Lộ luôn nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng, quan tâm, nhưng cậu vẫn thấy căn nhà trống trải, phòng ngủ trống trải, nơi đâu cũng cực kỳ trống trải.
Trống trải đến mức tĩnh lặng làm cậu hốt hoảng, không cách nào tĩnh tâm được, chỉ còn tiếng tim đập ồn ào, dữ dội bên tai khiến cậu không thể chìm vào giấc ngủ.
Giống như thể trái tim bỗng trở nên rỗng tuếch.
Vào thứ ba, theo như đã hẹn, Dương Giai Hòa đến ghé thăm Tịch Tiện Thanh như thường lệ.
Đương nhiên cô cũng đã thấy tin hai người ly hôn, nhưng so với những phỏng đoán vô căn cứ mà cư dân mạng đưa ra, cô là người đã vừa gọi điện với hai người lúc ở khu bốn, bởi vậy mới càng thấy sốc hơn.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy bầu không khí khi ở chung của hai người rất thoải mái, hòa hợp, đôi lúc còn lẫn vài câu tán tỉnh nhau. Vậy mà chỉ mới qua một tháng lại đột nhiên biến thành tình cảnh thế này.
Trong nháy mắt khi tận mắt nhìn thấy Tịch Tiện Thanh, Dương Giai Hòa càng thấy sợ mất hết hồn vía: “Em… có khỏe không?”
Tịch Tiện Thanh luôn để ý đến hình tượng của mình, nhất là khi gặp gỡ người ngoài thì càng để ý trang phục và lễ nghi.
Thế nhưng, chàng trai ngồi giữa phòng làm việc lúc này lại để cổ áo sơ mi xộc xệch, mái tóc bù xù che khuất khuôn mặt, mặt mày bơ phờ, khó giấu được sự chán chường và vẻ tiều tụy trong đôi mắt.
Chim công xanh co ro dưới gầm bàn, ỉu xìu gục đầu, những chiếc lông đuôi mảnh dài tuyệt đẹp cũng vô hồn tản ra trên mặt sàn.
Dương Giai Hòa hiểu tính cậu học trò này của mình, chủ động chuyển chủ đề: “Trước tiên cho cô xem bản phác thảo đầu tiên của em đã.”
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói: “… Không có bản phác thảo.”
Dương Giai Hòa không kịp phản ứng: “Gì cơ?”
Bây giờ cô mới chú ý tới, tuy trong tay Tịch Tiện Thanh đang cầm một chiếc bút, nhưng tất cả những tờ giấy đang nằm lộn xộn trên bàn, đều trống trơn.
“Cô Dương.” Cô nhìn chàng trai dường như đang lạc lõng trước mắt, giương mắt nhìn về phía mình như thể có chút bối rối, giọng khản đặc, “Em… hình như không vẽ được gì cả.”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Chim công lớn lần đầu tiên nếm phải vị đắng của tình yêu, hãy học cách đối diện với lòng mình đi 🙂