Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 60

Diệp Phi nghỉ phép thêm mấy ngày, là vì có vài việc phải làm, Triệu Tây Mi không hỏi lý do, nhờ người duyệt phép cho cô.

Ngày đó, Diệp Phi đang ngồi trên sofa, ôm máy tính suy nghĩ, Lê Tiện Nam lên lầu nghe điện thoại, lúc quay xuống, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Anh nghiêng người véo má cô một cái, hỏi cô nhìn cái gì.

Diệp Phi chỉ vào màn hình máy tính, trên đó có một vườn hoa hồng rộng lớn.

Lê Tiện Nam cũng hiểu.

Trước khi qua đời, bà Triệu còn nhờ người tặng tứ hợp viện cho cô, Diệp Phi rất buồn, luôn muốn làm gì đó.

Tứ hợp viện có giá trị cao, Diệp Phi từng hỏi Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi khước từ, nói: “Quan hệ của người nhà tôi với bà nội rất lạnh nhạt, bà nội tặng cô, cô cứ nhận đi, thật lòng mà nói, tôi cảm thấy ba mẹ tôi không xứng với căn nhà đó, dù sao họ cũng chưa từng ghé thăm bà.”

Cô bàn bạc với Lê Tiện Nam: “Em muốn biến nơi đó thành một vườn hoa hồng, cho người ta đến xem, quét mã, trả bao nhiêu thì tùy họ, sau này lấy danh nghĩa bà Triệu đi quyên góp.”

Như vậy cũng tạo nên một chút giá trị.

Khi đó, Lê Tiện Nam nói sẽ giúp cô tìm cơ sở nhân giống hoa, Diệp Phi vội vàng ngăn cản anh: “Không được, em cũng không phá của như anh, liên tục gọi người đến thay hoa, em muốn trồng hoa hồng.”

Lê Tiện Nam nghe xong, nói: “Dự án này hơi lớn đấy.”

“Lớn cũng không sao, em còn được nghỉ phép.”

Diệp Phi hạ quyết tâm, chọn một ngày nắng đẹp, kéo Lê Tiện Nam đến vườn hoa chọn hoa hồng, người trồng hoa nói tháng ba trồng hoa hồng là tốt nhất, vì tháng năm, tháng sáu, hoa hồng sẽ nở, Diệp Phi nghiêm túc chọn mấy màu hoa, Lê Tiện Nam không can thiệp nhiều, tập trung đưa ra lời khuyên cho cô.

Diệp Phi do dự một hồi lâu, cuối cùng chọn hoa hồng đỏ, nghĩ đến hoa hồng đỏ dày đặc che phủ mặt tường của tứ hợp viện, cô luôn cảm thấy như vậy cũng coi như làm tròn tâm nguyện của bà Triệu hồi còn sống.

Cô không thay hoa hồng, mà trồng một vườn hoa hồng trong sân tứ hợp viện.

Diệp Phi chọn cây giống xong, lại đi dọc hành lang mở, nhìn thấy rất nhiều hoa tươi mới cắt trên chiếc kệ bên cạnh, tự dưng cô nảy ra một ý tưởng, lặng lẽ đi tìm bóng dáng Lê Tiện Nam.

Anh ngồi trên ghế đợi cô, thỉnh thoảng lại trả lời vài tin nhắn, nhưng vẫn vô thức tìm kiếm hình bóng cô.

Diệp Phi ôm một đống hoa hồng chạy về phía anh, nhét hoa hồng vào lòng anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh, hương hoa lướt nhẹ qua mặt, Diệp Phi mỉm cười rạng rỡ: “Tặng cho anh!”

“Tặng cho anh hay là em muốn mua?” Lê Tiện Nam cất điện thoại, ôm đống hoa giúp cô, miễn cưỡng cười, nhìn cô.

Diệp Phi không nói đùa với anh, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Tặng cho anh, vì em cũng yêu anh vô cùng.”

Quà tặng không phải là bất ngờ, mà là biểu đạt tình yêu, cũng không phải ngày lễ mới tặng quà —— có lẽ khi đó Lê Tiện Nam nghĩ vậy.

Chọn cây giống xong, đến tháng ba mới có thể trồng được, Diệp Phi chọn người thiết kế vườn trước, đợi anh ta có thời gian bàn bạc chi tiết.

Nhưng sự tình luôn tiến triển theo một cách kỳ lạ.

Ngày nọ, trước khi Diệp Phi đi làm, Lê Tiện Nam nhận được một cuộc gọi, đến hơn mười hai giờ đêm, cô nghe Lê Tiện Nam nói chuyện điện thoại bên ngoài, cô ngậm bàn chải đánh răng, nói năng không rõ chữ, hỏi anh: “Sao vậy anh?”

Lê Tiện Nam cầm điện thoại trong tay, không định giấu cô, chỉ do dự mấy giây: “Muốn đi ngủ trước không? Jenny đã qua đời trong bệnh viện rồi.”



Jenny đã rất lớn tuổi, qua đời vì nguyên nhân tự nhiên.

Ngày đó, Triệu Tây Chính không có mặt, là Triệu Tây Mi đi làm thủ tục.

Diệp Phi và Lê Tiện Nam quay lại căn nhà kia, vẫn là một khoảng sân nhỏ, biệt thự mang phong cách phương Tây, bày trí kiểu Pháp.

Jenny chỉ có một người con trai, nhưng vì thân phận hơi bất tiện, con trai cũng không thân thiết với bà ấy, gần như không qua lại với nhau, cháu ngoại ở nước Pháp xa xôi đến lấy di vật của bà ấy, đưa tro cốt bà ấy trở về để chôn cất, có lẽ là trước khi qua đời đã có linh cảm, Jenny liên hệ trước với họ hàng.

Nói đến chuyện này cũng thấy hơi buồn, cuộc hôn nhân của bà Triệu là bất hạnh cả đời, nhưng ít ra đám tang cũng được tổ chức đàng hoàng, Jenny được yêu, nhưng sau lưng không có bao nhiêu người, ngay cả đám tang cũng không có, ra đi trong hiu quạnh.

Theo lời Triệu Tây Mi, ông nội của họ mới hơn năm mươi tuổi đã qua đời, Jenny sống cô độc trong căn nhà này cả phần đời còn lại.

Ngày đó, Lê Tiện Nam lên lầu thu dọn, Diệp Phi quay lại phòng khách, nhìn thấy một rổ trữ đồ dưới kệ, một số khung cảnh tựa như mới xảy ra hôm qua.

Diệp Phi ngồi xổm trên mặt đất, lấy album ảnh ra, thấy album ảnh đè lên rất nhiều tờ báo.

Là báo giải trí của Cảng Thành, trên đó có rất nhiều tiêu đề giật gân.

Diễn viên kịch Hoàng Mai nổi tiếng dính dáng đến một ông lớn của Kinh Khuyên.

Hai người cùng nhau xây dựng tổ ấm.

Nghi vấn hai người có một đứa con trai.

Cố Diên bị ép làm tiểu tam, hai người đã hoàn toàn cắt đứt.

Cố Diên nhảy lầu tự tử.

Bí mật xa xưa của nhà giàu, bức ảnh chụp một người phụ nữ nằm trên mặt đất, báo in trắng đen, nhưng có người đã dùng bút đen tô khắp mặt bà ấy…

Đột nhiên Diệp Phi nhặt nhạnh được vài mảnh ghép vụn vặt, nhiều năm trước, có lần cô đẩy cửa phòng ra, thấy Lê Tiện Nam tựa lưng vào giường, khi đó cô còn tò mò, không biết tại sao anh lại nghe kịch Hoàng Mai, đam mê thật kỳ lạ.

Lại nghĩ đến đêm nọ, cô đứng ngoài ban công, hỏi mẹ anh có đẹp không, anh nói không đẹp.

Khi đó Diệp Phi còn tự hỏi, sao anh lại trả lời như vậy?

Rất nhiều câu hỏi đã có đáp án vào thời khắc này.

Thật ra Jenny có rất ít đồ đạc, Lê Tiện Nam chỉ thu dọn một thùng nhỏ, cháu trai của Jenny đến, nói tiếng Anh không sõi lắm, hỏi, không được mang đi những thứ khác trong nhà sao?

Dáng vẻ của Lê Tiện Nam hơi mệt mỏi, nói anh sẽ sắp xếp người gửi sang.

Người kia tiếp tục hỏi, sao không chôn cất ở đây? Anh ta chỉ lấy mấy món đồ sứ thôi?

Người đi trà nguội, sau đó cũng không còn chút tình thân nào.

Dù sao anh ta cũng là một trong số ít người thân mà Jenny có trên đời, cho nên Lê Tiện Nam nghe theo anh ta, anh nhìn người kia thu dọn mấy món đồ sứ và tranh trên bàn, sau đó vào phòng khách nghe điện thoại, không hiểu anh ta nói gì, nhưng giọng điệu rất phấn khởi.

Lê Tiện Nam đi ra sân sau, Diệp Phi cất album ảnh, chạy ra theo anh.

Có lẽ Jenny là một trong số ít người đối xử tốt với anh.

Diệp Phi ngồi cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Mùa đông chưa qua, gió đêm rất lạnh, bận rộn nửa ngày, trời cũng sắp sáng.

Cỏ trong sân không có người chăm sóc, bị một làn hơi nước xám xịt che phủ.

Diệp Phi nắm tay anh, dựa vào lồng ngực anh, siết chặt tay anh.

“Hửm?” Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn cô, dù cho đang mệt mỏi cũng lên tinh thần một chút.

“Lê Tiện Nam, anh còn có em.” Diệp Phi nhỏ giọng, nói, “Còn có em yêu anh.”

Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn cô, buổi tối, Diệp Phi cũng đến đây với anh, khi đó, di hài của Jenny đã được đưa đến nhà tang lễ, Triệu Tây Mi đi làm thủ tục, cô và Lê Tiện Nam đến nơi này.

Bình minh ló dạng ở phía xa xa, ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Diệp Phi trong trẻo, cả người cô mềm mại, dường như là chỗ dựa duy nhất của anh.

Trái tim của Lê Tiện Nam đã trống rỗng rất nhiều năm, được cô quan tâm, lo lắng, cũng trở nên mềm mại vì cô.

Sau đó, đến Tết Nguyên tiêu ngày rằm tháng giêng, Diệp Phi đến kỳ sinh lý, nằm dài trên giường, không muốn nhúc nhích, Lê Tiện Nam nằm trên giường cạnh cô một hồi lâu, nói sẽ xuống lầu làm một chút thức ăn, Diệp Phi đã uống ibuprofen nhưng không dịu xuống, bụng dưới đau âm ỉ, cô nằm trên giường giết thời gian.

Không biết qua bao lâu, có người lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, Diệp Phi kéo chăn xuống, nhìn ra cửa.

“Sao anh quay lại rồi…” Giọng điệu của Diệp Phi nghèn nghẹn, cảm giác như đã rất nhiều thời gian trôi qua.

Lê Tiện Nam đứng ở cửa, cười hỏi cô: “Có muốn ra ăn một chút không?”

“Anh nấu ăn chưa?” Nghe thấy lời này, Diệp Phi hơi cảnh giác, nắm chặt chăn, thấp giọng hỏi anh.

“Xong rồi, có ăn không?” Lê Tiện Nam đi đến, ngồi cạnh giường, sờ trán cô, “Đau lắm phải không, lát nữa đưa em đi bệnh viện.”

“Là đau bụng đến tháng chứ không phải sốt, em vừa uống ibuprofen rồi, chắc sẽ đỡ hơn.” Diệp Phi đẩy tay anh ra, định nhấc chăn xuống giường.

Kết quả là, Lê Tiện Nam thò tay vào chăn, cách một lớp đồ ngủ lụa, chạm vào bụng dưới của cô, còn xoa hai cái.

Lòng bàn tay của anh ấm áp, hơi ấm xuyên qua đồ ngủ lụa, hình như có thể giảm đau một chút.

Diệp Phi mím môi, vòng tay qua cổ anh, im lặng ôm anh.

Lê Tiện Nam cười, giống hệt như nuôi mèo, chỉ cúi người bế cô lên, còn không quên nói với cô: “Phi Phi nhà mình thật yếu ớt.”

“Yếu ớt thì sao, đâu phải ngày nào em cũng yếu ớt thế này.”

Diệp Phi ôm anh, ghé đến hôn anh.

Đèn phòng ăn bật sáng, trên bàn có một bình hoa hồng.

Anh vào bếp, tay trái bưng chén bánh trôi đường đỏ, tay phải cầm muỗng.

Diệp Phi cầm tay anh, ôm lấy, Lê Tiện Nam thương cảm nhìn cô, còn dỗ dành cô: “Ăn lót dạ một chút đi, buổi tối anh gọi thức ăn giao đến.”

Ngày đó, hai người họ không ra ngoài, Diệp Phi rúc trên sofa xem điện thoại một lát, Lê Tiện Nam lên xuống mấy lần, có lẽ là vì ăn đồ nóng, hoặc có lẽ cuối cùng ibuprofen cũng phát huy tác dụng, Diệp Phi đứng lên khỏi sofa, lên lầu tìm anh.

Kết quả là nhìn thấy Lê Tiện Nam loay hoay với kính thiên văn ngoài ban công, không biết anh mua lúc nào.

Lê Tiện Nam chỉnh thử, Diệp Phi mở cửa ra ban công, hỏi anh: “Anh làm gì thế?”

“Đến đây.” Lê Tiện Nam ngoắc ngoắc tay, kéo cô đến.

Diệp Phi hoang mang, đến gần nhìn thử, thấy anh đã điều chỉnh góc độ.

Diệp Phi cúi người nhìn, bầu trời tối tăm, cô nhìn thấy Dải Ngân hà.

Từ góc độ này, Dải Ngân hà đẹp không sao tả xiết, trời tối đen như mực, mấy vì sao tựa như một nắm kim cương nhỏ, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.

“Nhìn ngôi sao sáng nhất kìa.” Anh nói.

“Nhưng hình như ngôi sao nào cũng sáng…” Diệp Phi cẩn thận nhận diện chúng.

“Vậy em nhìn kỹ một chút.” Lê Tiện Nam đứng bên cạnh cô, cười hỏi, “Hay là em cầu nguyện đi.”

“Có phải anh muốn em tìm ngôi sao mà mấy năm trước anh đã tặng em không?” Diệp Phi nói, “Hôm nay không phải ngày lễ, sao lại cầu nguyện?”

“Thông minh quá.”

“Cái nào…” Diệp Phi cẩn thận tìm kiếm, nhưng dù có kính thiên văn cũng không thể nhìn rõ được, lâu thật lâu vẫn không nhận diện ra.

“Em không…”

Diệp Phi vừa lên tiếng đã nuốt lại.

Lê Tiện Nam mặc đồ ngủ đứng sau lưng cô, bầu trời tối tăm, ngàn vì sao lấp lánh, đèn hành lang ở Tây Giao Đàn Cung sáng rực rỡ, tỏa ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.

Lê Tiện Nam giơ tay phải lên, một sợi dây chuyền treo trên bàn tay anh, mặt dây chuyền hình trái tim màu hồng, bên ngoài đính một vòng kim cương trắng, lấp lánh giữa ánh sáng ban đêm, còn sáng hơn cả những vì sao.

Diệp Phi cười, cố tình hỏi anh: “Lê Tiện Nam, có phải anh cũng không tìm được ngôi sao kia không?”

“Nói chung cũng biết phương hướng.” Lê Tiện Nam thong thả trả lời, lắc lắc sợi dây chuyền trong tay.

Ngắm sao là giả, tặng dây chuyền cho cô là thật.

Lê Tiện Nam đeo lên cổ cô.

Diệp Phi đếm ngón tay: “Lê Tiện Nam, em có kim cương đỏ, kim cương vàng, kim cương hồng, kim cương xanh… Chà, em mở tủ trưng bày được rồi!”

“Không phải đó là rương kho báu của em sao?” Lê Tiện Nam vặn vặn sợi dây mỏng manh, “Rương kho báu của công chúa Phi Phi.”

Diệp Phi bĩu môi, nói: “Đó là rương kho báu vô giá của em.”

“Em mới vô giá.” Lê Tiện Nam ôm cô, đẩy cô vào trong.

Diệp Phi kết bạn với nhân viên thẩm định trang sức, cô chụp ảnh gửi sang, giống như đang mở hộp mù, cố đoán xem cái này có nằm trong bộ sưu tập kết hôn không.

Kết quả là không bao lâu sau, nhân viên trả lời cô ——

“Không phải, cái này được chế tác riêng, vốn là một chiếc nhẫn, nhưng được đổi thành dây chuyền.”

Nhân viên từ chối nói giá với cô, chỉ mập mờ nói là tám con số, gần chín con số.

Diệp Phi sửng sốt, đêm đó còn cẩn thận treo sợi dây chuyền lên nơi cao nhất trong hộp trang sức.

Lê Tiện Nam tắm xong đi vào, thấy Diệp Phi chống cằm ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào hộp trang sức to bằng nửa mặt tường ——

Anh tặng quá nhiều quà, Diệp Phi thấy kệ trang sức cũ hơi chật chội, sau đó Lê Tiện Nam dọn trống một mặt tường trong phòng quần áo cho cô.

Ánh đèn trong phòng quần áo rất ấm áp, phản chiếu số trang sức kim cương lấp lánh trên nửa mặt tường.

Diệp Phi sửng sốt không thôi.

Cô hỏi tại sao luôn mua thương hiệu này, hay là anh chuyển sang một thương hiệu rẻ hơn đi, sợ anh sẽ phá sản thật.

Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, nghiêng người hôn cô, nói: “Em có nghĩ thương hiệu này rất giống husband và wife không?”

Diệp Phi nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Sao anh không nghĩ là home và world?”

“Hửm?”

“Bến cảng ấm áp, tình yêu không đổi dời giữa vũ trụ mênh mông.”

“…”

Lê Tiện Nam bế cô lên: “Thi sĩ lãng mạn, đến giờ ngủ rồi.”

“Là công chúa Phi Phi có rất nhiều kim cương!” Diệp Phi vẫn giữ khía cạnh ngây thơ.

“Là công chúa của Lê Tiện Nam.” Anh bế cô về phòng, “Đừng nghĩ nhiều nữa, mua kim cương cho em cũng không phá sản được đâu, ngủ đi, công chúa rồng.”

“Anh mới là công chúa rồng.”

Diệp Phi cười, đá anh, Lê Tiện Nam lên giường, ôm cô trong lòng, áp lòng bàn tay lên bụng cô, thong thả nói: “Anh có thể làm quốc vương rồng cùng em.”

“Trẻ con quá!”

—— Là bến cảng ấm áp, tình yêu vĩnh hằng không bao giờ phai nhạt.

Thế giới thật nhanh, họ chậm rãi yêu nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận