Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 591: "Em giúp anh sắp xếp lại quần áo nha

Chương 592: Dọn vào phòng  

             Tần Băng Lạc mỉm cười nói: "Đến lúc ấy chắc chắn phải chọn lựa rồi mới tham gia. Dù sao thế giới có nhiều cuộc thi đua ngựa như vậy, làm sao em có thể tham gia hết được. Chỉ có thể chọn các cuộc thi thích hợp hoặc có tiền thưởng cao…"  

             Triệu Dật cười nói: "Anh thấy em chỉ cần dựa vào số tiền thưởng đó cũng có thể phát tài lớn. Năm ngoái đến đảo Thiệu Tư thi đấu không phải đã thắng 500 ngàn sao?"  

             Năm ngoái, Tần Băng Lạc rời Giang Châu mang theo hai con ngựa tới đảo Thiệu Tư tham gia giải thi đấu cưỡi ngựa. Vốn chỉ muốn luyện tập cho hai chú ngựa nhưng không ngờ sức chiến đấu của chúng lại quá cao.  

             Chú ngựa Tinh Thần đạt được vị trí thứ ba trong phần thi tốc độ, còn chú ngựa Như Ý đạt được vị trí thứ năm trong phần thi vượt chướng ngại vật. Tuy rằng thứ bậc không cao nhưng cũng không thấp, hơn nữa đây còn là lần đầu chúng thi đấu, thành tích như vậy có thể coi là khá ưu tú.  

             Tần Băng Lạc cười nói: "Không phải đều là nhờ có anh giúp huấn luyện ngựa hay sao? Bằng không sao có thể nhanh chóng đạt giải như vậy. Anh biết không, lúc thi đấu xong em đã rất kinh ngạc…"  

             "Hai ngày nay anh ở đâu?"  

             "Ở trong một khách sạn cách nhà em không xa."  

             Tần Băng Lạc ừ một tiếng rồi đứng lên nói: "Đi thôi, em sẽ đi lấy hành lý cùng anh. ”  

             Triệu Dật chớp mắt mấy cái nói: "Em định mang chúng đi đâu? ”  

             Tần Băng Lạc hiển nhiên đáp: "Tới nhà em. Anh đến nhà em chơi mà lại ở khách sạn như vậy có hợp lý hay không?"  

             Triệu Dật cười nói: "Không phải, là anh sợ bất tiện, cha mẹ em cũng ở nhà mà…"  

             Tần Băng Lạc bĩu môi nói: "Bây giờ em 22 tuổi, đã đủ tuổi lập gia đình từ hai năm trước. Hơn nữa em cũng đã nói với cha mẹ chuyện hai chúng ta ở cùng một chỗ. Nếu anh ở khách sạn thì mới là đang khách sáo."  

             Triệu Dật nghe xong đành bất đắc dĩ đồng ý: "Được rồi được rồi, vậy anh chuyển hành lý tới."  

             Tuy rằng Triệu Dật cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao ở chung một nhà với cha mẹ Tần Băng Lạc như vậy thì có hơi vội rồi.  

             Mà không được, hai ngày nữa hắn sẽ tự mình đi mua một căn nhà. Sau này đến Thượng Hải không cần phải ở khách sạn và cũng không cần ở tại nhà của Tần Băng Lạc nữa.  


             Mua nhà cho những bạn gái khác, vậy cũng nên mua một căn cho Tần Băng Lạc. Không thể để nặng bên này nhẹ bên kia được.  

             Tần Băng Lạc phụ giúp Triệu Dật chuyển hành lý, khi trở về biệt thự đã yên tĩnh trở lại. Vợ chồng Tần Hải đang ngồi xem tivi và chờ hai người ở phòng khách.  

             Thấy Triệu Dật vừa vào cửa Tần Hải đã cười nói: "Lúc trước đã bảo cháu hãy trực tiếp ở trong nhà, kết quả cháu một mực muốn kiên trì ở trong khách sạn, muốn cho Tiểu Lạc bất ngờ, rốt cuộc hại chú bị Tiểu Lạc giận oan một trận."  

             Triệu Dật cười nói: "Cháu chỉ sợ sẽ quấy rầy cô chú thôi. ”  

             Tần phu nhân nhiệt tình cười nói: "Sao lại nói là quấy rầy, chỉ có người ngoài mới mới nói quấy rầy. Nơi này chính là nhà của Lạc Lạc nên cháu tuyệt đối đừng khách sáo. Cháu hãy coi như đang ở nhà của chính mình, muốn làm gì thì cứ làm, không biết thì cứ hỏi. Hỏi Tiểu Lạc hay hỏi chúng ta cũng được nhưng tuyệt đối đừng câu nệ. Căn nhà này phải nhiều người một chút mới náo nhiệt và có hơi ấm."  

             Triệu Dật cười nói: "Tuân lệnh.”  

             Tần Hải khua tay nói: "Mau đi sắp xếp hành lý đi, thu dọn xong xuống đây uống với chú đôi ba chén rượu và ăn chút đồ ăn khuya. Đi tới đi lui suốt buổi tối, lại nói chuyện suốt một buổi, đều đói cả rồi."  

             "Vâng."  

             Triệu Dật không còn lời nào để nói đành cởi bỏ bộ âu phục trắng của mình rồi thay bộ quần áo ở nhà này vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận